Editor: Quỳnh Nguyễn
Bác sĩ nhìn Mộ Thanh Vũ vẻ mặt lo lắng cũng không biết nên đáp lại như thế nào an ủi, đành phải gật đầu bày tỏ tán thành: "Đứa nhỏ vượt qua kỳ nguy hiểm, có thể mang về nhà rồi. Lần sau thời điểm không thoải mái tiên có thể cho cậu bé uống thuốc sau đó lại đưa tới bệnh viện, nếu không đường xá quá xa mà nói, trái tim đứa nhỏ sẽ chịu không nổi!"
"Kia hôm nay, chúng ta có thể xuất viện sao?"
"Có thể, chỉ là giải phẫu..."
"Chúng ta sẽ mau chóng! Cám ơn bác sĩ."
Mộ Thanh Vũ biểu lộ lòng biết ơn nhìn bác sĩ về tới văn phòng, lúc này mới cùng Lý Tiêu Nhiên đi ra phòng bệnh.
Thiếu ăn ít một chút, Mộ Thanh Vũ làm thủ tục xuất viện xong, chuẩn bị dẫn cậu về nhà.
Mộ Thượng Ân mang bệnh còn có một chút suy yếu, Lý Tiêu Nhiên cẩn thận ôm lấy cậu. Anh nhìn Mộ Thanh Vũ an ủi cười: "Đừng lo lắng, chúng ta về nhà đi!"
"Ân!"
Mộ Thanh Vũ đi theo sau lưng Lý Tiêu Nhiên rời khỏi bệnh viện. Sáng sớm gió thật lạnh, thổi toàn thân Mộ Thanh Vũ giống như đều có chút run rẩy. Nhìn Lý Tiêu Nhiên ôm Mộ Thượng Ân phía trước lòng của cô cũng bắt đầu run rẩy theo. Ở trong lòng yên lặng nhớ kỹ.
Ân Ân, con chờ một chút, liền một tháng mẹ liền đem bệnh của con chữa khỏi. Con nhất định phải chờ mẹ một tháng. Rất nhanh con sẽ tốt lên.
Về tới nhà, Mộ Thanh Vũ dàn xếp tốt Mộ Thượng Ân, đứng dậy đi đến phòng bếp mới vừa tính toán nấu cơm, thấy được Lý Tiêu Nhiên đang ở phòng bếp bận rộn.
" Sao anh lại tới đây?"
Thời điểm vừa mới tại cửa, anh cùng Mộ Thanh Vũ rõ ràng đã chia tay. Cô vốn định làm bữa tiệc lớn phong phú, làm tốt cũng sẽ kêu Lý Tiêu Nhiên cùng nhau ăn.
Nhưng mà cô không ngờ rằng, Lý Tiêu Nhiên nhanh như vậy tới đây rồi.
Lý Tiêu Nhiên còn đang tại thu thập, một bên đáp lại: "Liền biết em ngày hôm qua quá mệt mỏi, cho nên anh liền đến làm cơm cho em, bằng không chỉ sợ ngay cả Ân Ân đều phải đi theo em ăn thức ăn nhanh rồi!"
Mộ Thanh Vũ xấu hổ cười: "Anh là vào bằng cách nào?"
Lý Tiêu Nhiên bưng trứng ốp lếp làm tốt hướng phòng khách: "Em vừa mới không có khóa cửa, anh liền vào được!"
Mộ Thanh Vũ xoa nhẹ huyệt Thái Dương, tựa hồ thanh tỉnh một chút: "A...! Có thể là em quên, may mắn ở cửa đối diện là anh a! Thật sự là phiền toái anh rồi!"
Lý Tiêu Nhiên đối với Mộ Thanh Vũ mỗi lần đối với chính mình bởi vì một chút việc nhỏ liền năm lần bảy lượt nói lời cảm ơn cảm thấy được chính mình khả năng vĩnh viễn cũng sẽ không tiến vào thế giới của cô. Cô loại thái độ này làm cho người ta cảm thấy được xa lạ, thủy chung tại nhắc nhở Lý Tiêu Nhiên, cô sẽ không nhận anh.
"Thanh Vũ, em... Có thể đừng khách khí như vậy với anh hay không?"
"Ách... Em đi xem trong tủ lạnh còn có đồ ăn không." Mộ Thanh Vũ trốn tránh đề tài, đi vào bên trong phòng bếp.
Mở ra tủ lạnh, phát hiện bên trong cư nhiên không có vật gì.
"Uh`m, em đi phía dưới chợ mua món ăn." Cô xoay người. Ân Ân đã ngủ thϊếp đi, cô trở về cực kỳ nhanh hẳn là không có việc gì.
"Anh cùng đi với em."
Lý Tiêu Nhiên lập tức nói, Mộ Thanh Vũ lần này thật không thể phản đối, cô đành phải gật đầu: "Uh`m, kia chúng ta đi thôi."
==========================
Hai người đi đến dưới lầu, Mộ Thanh Vũ có phần xấu hổ, không biết nên nói cái gì đó.
Mặc dù trước kia, bọn họ hai người cũng cùng nhau đi chung, nhưng mà trung gian có cái bóng đèn nhỏ-- đồng học Mộ Ân Ân
Mà hiện tại...
Chương 96. Hi vọng (3)