Anh nhất định sẽ làm cho ác nhân tổn thương An Nhã trả giá thật lớn!
"Anh." Khó có được khoảng khắc an bình, An Nhã cũng cảm thấy rất an tâmAn Nham ở bên người mình, Nhưng mà nhiều ngày qua như vậy, cô cũng dần dần suy nghĩ ra, một mực trốn tránh là không có kết quả.
"Hả?"
"thả Tống Húc ra đi."
Cái gì? Thả anh ta!
An Nham giật mình nhìn cô, tựa hồ nghe được cái gì không thể tưởng tượng nổi nói: " Nhã Nhã, em đang nói cái gì!"
An Nhã cúi đầu, ánh mắt của cô kiên định mười phần: " anh, thả Tống Húc ra đi."
Vĩnh viễn giam giữ anh ta, chính mình vĩnh viễn cũng không qua được vết thương trong lòng, không bằng xé mở vết thương, lộ ra dưới ánh mặt trời, ngược lại mới có thể nhanh kết vảy.
"anh sẽ không bỏ qua cho anh ta, một chút cũng sẽ không bỏ qua." An Nham lạnh lùng nói, "Tống Húc cũng tốt, An Chỉ Manh cũng tốt, những người gây thương tổn cho em, anh đều sẽ không bỏ qua."
Cái này lại có quan hệ gìvới An Chỉ Manh?
"Nếu như không phải vì người phụ nữ này, em cũng sẽ không bị Cận Tư Hàn cự tuyệt, cũng sẽ không bị Tống Húc khi dễ!"
An Nhã mở to hai mắt, ý anh nói lời này...
"Người như vậy không xứng với vị trí này, anh sẽ đem vị trí này trả lại cho em." Cúi đầu hôn trán của cô một cái, nhẹ giọng nói thân mật: "để cô ta biến mất thì tốt rồi."
"Anh! Em không cho phép anh đυ.ng tới cô ta, không cho phép anh tổn hại cô một tơ một hào nào!" bỗng nhiên An Nhã hiểu được. Anh cô muốn ám sát An Chỉ Manh, nhất thời đáy lòng nổi lên kháng nghị mãnh liệt.
"Nhã Nhã, nếu không có cô ta, không phải có thể càng thêm thuận lý thành chương gả em cho Cận Tư Hàn rồi! Chẳng lẽ em không muốn sao?" An Nham cố ý nhắc tên Cận Tư Hàn, nhìn cô vẫn bất động.
"anh Tư Hàn..." Ánh mắt của cô có một tia mê ly, có một tia dao dộng, nhưng lại rất nhanh thư thái tới: " anh, mặc kệ ngay trước mặt của em hay là gạt em, em không cho phép anh đυ.ng cô ta."
An Nhã biết rõ sức nặng An Chỉ Manh trong lòng anh, cho tới bây giờ chính mình đều không chơi ngáng chân cô ta, cũng là rõ ràng hậu quả mà mình không thể thừa nhận.
Nếu anh cô thật trừ đi cô ta, nhất định Cận Tư Hàn sẽ điều tra ra, đến lúc đó thật một chút thời cơ đều không có, hoàn toàn đứng ở mặt đối lập, mà hai nước nhất định sẽ bộc phát chiến tranh.
Bất kể cân nhắcthế nào, cái này không phải là một ý kiến hay, anh đây là lo lắng cho mình mới làm ra quyết định hồ đồ này, nhất định mình phải ngăn cản.
"Nhã Nhã, chỉ có diệt trừ cô ta, Cận Tư Hàn mới có thể hồi tâm chuyển ý, chẳng lẽ em không muốn có anh ta sao?" An Nham thấy cô phản đối mãnh liệt, vẫn không nhịn được muốn thuyết phục cô.
"Anh, nếu anh thật diệt trừ cô ta, đời này em sẽ không nhận anh, em đây là nói lời thật lòng." mỗi chữ mỗi câu cô nói âm vang hữu lực, biết anh mình là một người vì chuyện của mình cái gì cũng đều làm được.
Nếu mình không ngăn cản anh, khẳng định anh có thể làm ra chuyện như vậy, về sau không cách nào kết thúc, không như bây giờ tự mình đem hết thảy tai ách gϊếŧ từ trong trứng nước.
"Nhã Nhã..." An Nham nhịn không được thở dài, em gái vậy mà vì anh phát ra lời thề độc, lần này thật đúng là không dễ làm rồi.
Nhìn thấy khẩu khí cô không giống như đùa giỡn, chỉ có thể âm thầm thu hồi tấm lòng lo nghĩ, dù sao đây cũng không phải là việc nhỏ.
"Anh, anh đáp ứng em đừng đυ.ng cô ta, được không?" An Nhã thấy anh vì việc của mình mà bộ dáng bất đắc dĩ, đáy lòng cũng chua xót khổ sở, lại không chỗ phóng thích, khẩu khí cũng dần dần mềm nhũn ra