Tổng Thống Cưng Chiều Vật Nhỏ Đáng Yêu

Chương 332: Ông xã kiêu ngạo ghen

"Là theo Bùi Á Hạo hôn sao?" sắc mặt anh nghiêm túc, hiển nhiên là hoàn toàn tin lời cô.

"Đúng vậy!" Cô có thể hoàn toàn thấy cái gì gọi là tìm chỗ chết: "Trừ anh còn có thể là ai, nói thật ra, anh..."

"Nếu nói như vậy, em phải bồi thường anh, có thể thì không phải đơn giản là như vậy." Anh nhìn cô, ánh mắt một lần nữa nhu hòa xuống.

Cô thở phào nhẹ nhõm, trong lòng tự nhủ, người này cũng không phải quá đần mà!

Ngón tay nhỏ dài vạch qua mỗi một tấc da thịt trên gương mặt anh, cô định nhớ rõ cái khuôn mặt này trong lòng.

Đối với cô mà nói, ở tổ phim rất lâu, lâu đến để cho cô đều muốn quên dung mạo anh.

Càng là muốn phải nhớ kỹ, càng dễ dàng quên đi.

"Nhưng là anh còn không có giúp em cởi giày ra đâu!" Cô dí dỏm mở miệng nói.

Anh khẽ cau mày, cho dù là tư thái cau mày, cũng lộ ra chút mùi vị mê người.

"Đó là cái giầy cổ quái gì, đi giầy thông thường không thể sao?" Anh vẫn còn nhức đầu.

Cô không ngừng cười trộm, đầu ngón tay cô đã tuột xuống đến vị trí cằm anh, nhẹ giọng nói: "Là anh đần rồi được không? Giày này trực tiếp cởi là tốt..."

Cô vừa nói, hai cái chân cùng nhấc, giầy đáp lại rơi xuống đất.

Chẳng qua là đầu gối còn đau, thật giống như bác sĩ không có hoàn toàn xử lý xong đi.

Anh như không kịp đợi, trầm trầm ở môi của cô hôn lên.

Giường rất lớn, đủ anh chơi đùa.

Lúc rời giường, có hơi quá bữa trưa.

Nhưng bữa trưa đã sắp ở trên bàn ăn.

thịt trâu nướng, thịt bò bít tết để nguội, cơm hải sản, canh cà chua... bàn ăn lớn như vậy thậm chí ngay cả một chút xíu đất trống cũng không có.

An Chỉ Manh mặc áo choàng tắm từ trong phòng tắm đi ra, nhìn thấy Cận Tư Hàn bưng ly cao cổ.

Anh đưa cho cô một ly rượu đỏ, khẽ nghiêng ly cao cổ nói: "cheer."

"Em nhưng là bệnh nhân, anh lại để cho em uống rượu? Như vậy còn nói là quan tâm em sao?" lá gan cô càng ngày càng lớn, đã lớn đến tật xấu dám đừa bỡn anh.

Ánh mắt lóng lánh giảo hoạt.

"Nếu như em xảy ra vấn đề, anh sẽ để cho gần một nửa bệnh viện quốc gia này sập." Anh lãnh ngạo nói, lộ ra tự do phóng khoáng: "Anh đã truyền ca bệnh của em cho chuyên gia gần nửa số bệnh viện, bọn họ cho ra câu trả lời chung nhau đều là em có thể uống ít rượu đỏ, nói là đối với thân thể sẽ có chỗ tốt."

Cô lại có chút nằm mơ.

Cái này cũng quá khoa trương đi. Mặc dù nói là Tổng thống, nhưng cái này sao lạm dụng chức quyền, thật giống như không được tốt đi.

"Anh là không hiểu y học, bất quá đại đa số chuyên gia cũng nhận định, hẳn sẽ không sai." Anh vừa nói, quơ động ly cao cổ, khóe miệng cười tự phụ.

Cô không nói gì nữa, nghiêng ly cao cổ, cùng ly rượu của anh đυ.ng nhau, phát ra tiếng vang thanh thúy.

Là rượu đỏ Italya, mùi vị đối với cô mà nói có chút xa lạ, nhưng tuyệt đối là rượu ngon.

"Mấy ngày nay em ở nơi này dưỡng bệnh thật tốt." Anh uống rượu đỏ trong ly một hơi cạn sạch sau, ôn nhu nói: "Coi như là muốn quay phim, cũng phải chờ qua một trận này, còn nữa, mấy ngày nay không nên lên mạng, không muốn làm chuyện nhàm chán."

Lại là loại giọng ra lệnh kiểu này, đây là bệnh nghề nghiệp Tổng thống tới sao?

"Không lên mạng, lại không thể ra cửa, anh định chết ngộp em?" Cô khó chịu.

"Có anh ở chỗ này, em sẽ bực bội sao?" Anh lần nữa rót cho mình một ly rượu chát, lại không có vì An Chỉ Manh thêm rượu nữa.

Anh thật đúng là nghiêm khắc dựa theo chuyên gia nói, chỉ để cho cô uống một chút rượu.