"Tư Hàn! Nhiều người như vậy, anh không chừa cho em chút mặt mũi thật sao!" Tay trắng cuốn lấy cánh tay anh cường tráng, giọng dịu dàng có thể chảy ra nước.
Cận Tư Hàn trực tiếp cầm cánh tay cô xuống."An Nhã, em phải biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm!" Dứt lời, cũng không quay đầu lại đi đến thân ảnh màu hồng.
Cô đứng tại chỗ, Nhìn thấy anh đến gần người phụ nữ này, đôi mắt sáng hiện lên hận ý."Tư Hàn, anh chỉ có thể thuộc về em!" chợt lóe lên tàn nhẫn, người phụ nữ nhanh chóng khôi phục cao quý, ưu nhã, nhu tình như nước.
Tốc độ ưu nhã đi đến phương hướng của anh.
Bùi Á Hạo kẹp một món điểm tâm ngọt đặt ở trong đĩa của cô."em thử cái này một chút, khẩu vị cũng không tệ lắm."
"Là sao? Vậy em có thể thử một chút." lúc tâm tình không tốt, chỉ có không thể cô phụ mỹ thực.
Nếu có chuyện gì mỹ thực không giải quyết được, vậy thì ăn nhiều thêm mỹ thực.
Cầm lấy cái nĩa, nhẹ nhàng kẹp lên món điểm tâm ngọt, chậm rãi đưa vào bên trong miệng.
Mãnh liệt cảm giác cánh tay tê rần, món điểm tâm ngọt rớt xuống đất.
Quay đầu nhìn về phía kẻ cầm đầu, vừa muốn mở miệng trông thấy An Nhã đi tới từ phía sau, bĩu môi ngồi xuống, không muốn nói nhiều với anh nửa chữ.
"đi theo tôi!" Cánh tay dài kéo một cái, trực tiếp kéo cô vào trong ngực.
Không nhìn cô gái nhỏ trong ngực giãy dụa, mắt đen âm trầm nhìn Bùi Á Hạo một bên."Đi!"
Từ trong ngực anh phí sức ngẩng đầu, hít thở sâu một hơi, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Tổng Thống tiên sinh, ngài nhận lầm người đi!"
lời nói lạnh lùng, làm tâm anh hơi nhói nhói.
An Nhã đứng ở bên cạnh, giọng ôn nhu."Tư Hàn, tiệc rượu đã bắt đầu, anh phải đi đọc lời chào mừng rồi!"
An Chỉ Manh nhìn cô, càng thêm tức giận.
ở trong ngực anh giãy dụa càng lợi hại, nhưng anh như tường sắt làm sao đều không tránh thoát.
Giơ chân lên, khẽ cắn môi, trực tiếp giẫm trên giầy da của anh.
Nhíu mày đắc ý nhìn anh, thấy gương mặt anh tuấn đều không biến đổi một chút, vẫn như tường sắt thật chặt giam cấm chính mình.
Khẽ cắn môi, nảy sinh ý ác độc dùng giày cao gót nhọn, hung hăng dùng lực.
ngẩng đầu lần nữa thấy sắc mặt anh không có chút biến động, gót chân càng dùng sức, anh vẫn như cũ bất động như núi.
Sau cùng cô thỏa hiệp, giày cao gót từ bên trên giày da đắt đỏ của anh để xuống, cô hồn nhiên trừng một chút."anh ngốc sao! Không đau sao?"
"Không đau! Tâm tình khá hơn chút nào không!" Bàn tay nhẹ nhàng nâng gương mặt của cô, ánh mắt cưng chiều."Mấy ngày nay lạnh nhạt với em, trở về anh giải thích với em!"
"Hừ hừ..." Tính toán người đàn ông này còn chút lương tâm, còn biết để cho mình hả giận.
móng tay An Nhã hơi bấm vào trong thịt, hai người ái muội rõ ràng như vậy.
Tư Hàn cũng không để cho mình đυ.ng chạm một phen, lại đối với người phụ nữ này cưng chiều như thế.
Trên mặt nhàn nhạt nụ cười, vừa vặn hào phóng."Tư Hàn, đây là ai vậy! Cô ta không phải là bạn gái của vị tiên sinh này sao?"
lời nói nhàn nhạt, ôn nhu. Như đang nhắc nhở anh, cô là bạn gái của người khác, cô theo người đàn ông khác đến.
ánh mắt Bùi Á Hạo nhìn về phía cô, con người sâu và đen hiện lên một tia sáng tỏ.
Cận Tư Hàn nhìn anh, cường thế ôm eo của cô, đi ra ngoài!
Bùi Á Hạo đứng nguyên tại chỗ, cười khổ nhìn bóng lưng hai người rời đi.
An Nhã đi theo sát, ba người tới bên ngoài sân, một đống lớn ký giả cùng nhau tiến lên lần nữa.
Bảo vệ tách ký giả ra, Cận Tư Hàn không nhìn ký giả một cái, nhét cô vào trong xe, chính mình ngồi xuống."Lái xe!"
"Tư Hàn! Chờ em một chút!" An Nhã thở hồng hộc đứng bên ngoài cửa xe."Tư Hàn..." Đôi mắt sáng điềm đạm đáng yêu nhìn anh.