Biểu tình khó xử, để anh đường đường là một viện trưởng, đến kiểm tra nướ© ŧıểυ...
Tốt xấu anh cũng là ngọc thụ lâm phong, đàn ông độc thân hoàng kim xếp vị trí thứ năm của Nước R.
Một loạt thử nghiệm, ngắn ngủi trong vài phút.
Nhìn thấy một vạch đỏ, biểu lộ càng là một dạng táo bón."Không có mang thai!"
An Chỉ Manh nghẹn đỏ mặt, lườm anh một chút."Mới một ngày làm sao có." người đàn ông này đến cùng là ngớ ngẩn về phương diện này! Vẫn là đối với việc của mình khẩn trương thái quá.
Khẩn trương đến quên rồi.
sắc mặt Tống Húc càng thêm không xong, biểu tình thấy Quỷ nhìn anh."anh... Các người mới cùng phòng một ngày, liền đến chỗ tôi làm xét nghiệm mang thai?" Hoa rơi, Nhìn mặt Cận Tư Hàn hắc trầm mang theo một vòng lúng túng, anh rất muốn cười.
"Tôi nói Tổng Thống tiên sinh, ngài tìm hiểu thường thức cơ bản nhất đi! Làm sao, sẽ quên đây?"
mắt phượng hẹp dài, trêu ghẹo nhìn anh.
Cận Tư Hàn hơi xoay mặt, không nhìn tới ánh mắt trêu ghẹo kia.
Giọng lạnh lùng."Đó là kỹ thuật của bệnh viện các người lạc hậu."
"A! kỹ thuật của bệnh viện chúng tôi lạc hậu! Vậy xin hỏi Tổng Thống tiên sinh ở Nước R còn có bệnh viện nhà ai là không lạc hậu đây? Là có thể một ngày liền xét nghiệm có thai đây!" Khóe môi nhếch lên ý cười nhợt nhạt.
Anh phát hiện, tổng thống chỉ cần gặp gỡ sự tình của An Chỉ Manh, chỉ số thông minh rất nhanh liền hiện ra số âm.
Đặc biệt là có quan hệ tới thân thể cô khỏe mạnh, chỉ số thông minh này cũng là nhược trí!
Cận Tư Hàn cảnh cáo nhìn anh một chút, giọng nhạt nhẽo cố chấp nói: "Thử máu không phải chỉ có một ngày liền xét nghiệm xong sao?"
"A! Thử máu! Thử máu cũng cần một tuần nha! Tổng thống đại nhân!" mắt phượng hẹp dài, bao hàm nồng đậm ý cười.
Có thể trông thấy tổng thống dạng này, anh thật sự là không uổng công sống vô dụng hơn hai mươi năm rồi!
An Chỉ Manh ở bên cạnh ném ánh mắt cảm kích, lại bị nhìn về một cái hung tợn khinh thường.
An Chỉ Manh tiến lên kéo cánh tay Cận Tư Hàn lại, lần nữa hung hăng liếc anh một chút.
"Ông xã, chúng ta về nhà! Không ở nơi này nữa!" người đàn ông của cô không đến phiên người khác tới giễu cợt!
"Ừm!" Mắt nhìn cô gái nhỏ tức giận, tâm tình lúng túng đảo qua trở nên rất vui vẻ.
người phụ nữ của mình, biết che chở mình rồi! Cảm giác này, rất thoải mái!
Tống Húc Nhìn thấy hai người một cao một thấp, thân ảnh xứng đôi.
Đi cùng một chỗ hài hòa như vậy, từ sau lưng có thể cảm nhận được hai người nồng đậm yêu thương.
Anh biểu thị mình đầu này chó độc thân, nội tâm nhận lấy một vạn điểm tổn thương.
Không được, anh cũng muốn đi tìm người phụ nữ tới làm ấm chăn.
Cận Tư Hàn lái xe, An Chỉ Manh ngồi ở vị trí kế bên tài xế, hai người một đường lái xe trở về thành bảo.
"Ông xã, qua một tuần nữa khai giảng rồi! em có thể đi sao?" Ánh mắt mong đợi nhìn anh.
Nhìn anh nửa ngày, thấy anh không có trả lời vấn đề của mình."Ông xã... Người ta sắp khai giảng, em muốn đi."
Cận Tư Hàn quay đầu nhìn cô một chút, giọng có vẻ bất đắc dĩ!
"Không thể không làm ngôi sao sao?"
"Không thể, đó là ước mơ của em. anh có ước mơ không?"
Lạnh nhạt tiếp nhận lời cô."Cưới em, sinh con."
An Chỉ Manh: "..."
"em mặc kệ! em muốn đi đọc sách! anh đã đáp ứng em!"
"Ừm, em không có mang thai!" Mắt đen nhìn bụng cô bằng phẳng.
trong nháy mắt cô như quả bóng xì hơi, cầu khẩn ngồi ở ghế cạnh tài xế không muốn mở miệng nói chuyện.
Cô liền biết, trước kia anh vẽ lên cái bánh nướng cho mình, hết lần này tới lần khác mình ngốc đến nổi tưởng rằng bánh thật.
Xe dừng ở trước một khách sạn năm sao.
Hai người đứng ở cửa khách sạn năm sao, An Chỉ Manh một mặt ngơ ngác."Chúng ta tới đây làm gì?"