Thư ký vừa đi ra qua, thị vệ liền đi đến."Tổng Thống tiên sinh, chuyện của An tiểu thư có chút khó giải quyết."
"Ừm!"
"Bọn họ đều nói là không gặp người chủ mưu,chỉ nói là người khác đặt ở cửa, để sẵn tiền đó kêu họ đi làm thôi."
Cái này hiển nhiên là mưu lược của kẻ đó."Đi thăm dò! Bằng bất kì giá nào cũng phải điều tra ra."
"Vâng, Tổng Thống tiên sinh. Chúng đôi đã điều tra ra dduwiojc một kẻ khả nghi trốn sang nước E, cần bắt lại chứ sao?" Thị vệ trình báo lại sự việc mình phát hiện vào ngày 1, tháng 1.
"Đuổi theo, dù đuổi đến chân trời góc bể cũng phải kéo được hắn về đây." THanh âm mang theo lửa giận ngập trời.
"Vâng! Tổng Thống tiên sinh!" Thị vệ lui xuống..
Mấy ngày nay, sự tình dồn lại rất nhiều.
Người cha vô lương vừa nghe nói anh được xuất viện liền kéo theo mẹ đi du lịch mất rồi.
Nhìn đống văn kiện chất đầy như núi trước màn hình vi tính, anh bất đắc dĩ nhéo nhéo mi tâm.
Trang thiết bị ở bệnh viện cũng coi như đầy đủ, nhưng làm sao thoải mái được như trong thành tổng thống.
Ôm gối kê đầu mềm mại, ngồi dựa trên ghế sofa, ăn uống, đó là thú vui đơn giản nhất của đời người.
"Tỷ tỷ lão bà, chị đã ngủ chưa?" Kha trạch Vũ vụиɠ ŧяộʍ đi đến, mắt tròn đảo quanh.
Không nhìn thấy người nào đó, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Trông thấy thân ảnh của cô,cậu trực tiếp ngồi xuống cạnh."Tỷ tỷ lão bà, chúng ta hùn vốn đem hồ ly tinh không biết xấu hổ kia đuổi đi đi!"
"Đuổi đi? Anh ấy đã đáp ứng yêu cầu của cô ta, như vậy không tốt..." Tuy cô hoàn toàn có thể tùy ý quyết định, nhưng thân là tổng thống một nước, bị truyền ra ngoài là nói không giữ lời, chắc chắn sẽ tạo nên làn sóng dư luận lớn gây gánh nặng cho anh!
Kha trạch Vũ mặc kệ những thứ này."Dù sao, em thấy cô ta rất chướng mắt. Nếu như cậu nhất định phải cưới vợ, vậy cũng chỉ có thể là chị."
An Chỉ Manh buông bánh ngọt trong tay, tò mò nhìn cậu."Em thích chị ở điều gì? Cô ấy xinh đẹp hơn chị, giàu có hơn chị, khoa trương hơn! Nhưng chẳng ai hoàn mỹ."
"Thôi đi, cô ta là kẻ tâm cơ."
An Chỉ Manh: "..." Cô rất muốn hỏi cậu, đứa trẻ mới tám tuổi, có hiểu tâm cơ là gì không?
"Tỷ tỷ lão bà, nhìn một người phải nhìn vào đôi mắt họ, không thể nhìn bề ngoài. Em thích sự đơn thuần của chị! Chỉ có chị mới yêu tổng thống thực sự, chứ không phải yêu vì bề ngoài của cậu." Cậu nói như một người lớn thực sự.
Cô cũng là người nhìn vẻ bề ngoài của người ta!
"Tỷ tỷ lão bà, em mặc kệ, dù sao chị phải hợp tác với em chơi chết tiện nhân kia, để cô ta rời khỏi đây." Thấy cô ta một giây thôi là cậu không thoải mái rồi.
"A!"
Kha trạch Vũ thấy cô vẫn chung thủy xem TV, qua loa đáp lời mình.
Mặt tròn nhỏ rất không cao hứng."Em đang nghiêm túc."
"Được!" An Chỉ Manh không thể không quay đầu nhìn cậu."Nói suy nghĩ của em xem." Nếu quả thật khiến cho người kia chịu thiệt một chút, đáy lòng vẫn có chút cam tâm.
Kha Trach Vũ đắc ý lôi ra một quyển vở lớn."Chị nhìn đi, đây là kinh nghiệm thu nạp hồ ly tinh mấy năm nay của em, chị xem qua mà học tập lấy một chút!"
Cô nhận laptop trong tay đứa nhỏ, vốn là nhìn qua thôi, nhưng vài trang liền chuyển qua nghiêm túc.
Đứa bé tám tuoiori này, trong đầu chứa quá nhiều suy nghĩ.
"Em xác định thật sự phải làm vậy?"
"Đương nhiên, chỉ là, xảy ra chuyện, chị phải giúp em trước mặt cậu, đây tất cả là vì chị." Khuôn mặt nhỏ nhắn múp míp vừa nhắc đến cậu liền xịu xuống..
"ĐƯợc rồi!” Cô vuốt vuốt tóc đứa nhỏ.