"Cái này bên trong đồ,vật ngươi không thể động, để bọn họ mở." Hắn đã đại khái từ cái túi nhìn ra bên trong là cái gì ngắm, nguy hiểm như vậy đồ,vật hắn tuyệt sẽ không để cho nàng qua mạo hiểm.
Bảo tiêu biết rõ chính mình vừa rồi làm sai chuyện, nhanh chóng tiến lên, vươn tay chuẩn bị mở ra bao bố.
Cận Tư Hàn nhắc nhở: "Bên trong đồ,vật có thể sẽ trí mạng, cẩn thận một chút."
Bảo tiêu cảm kích nhìn liếc một chút Tổng Thống tiên sinh, một người chuẩn bị mở ra bao bố, một người ở bên cạnh tùy thời chuẩn bị bắt lấy này đồ,vật.
Bên cạnh năm sáu cái bảo tiêu, cầm trong tay súng lục lên đạn, chuẩn bị tùy thời đánh chết nguy hiểm vật.
An Chỉ Manh ở một bên nhìn thôi cũng khẩn trương, nhìn về phía bé trai vẫn đang bị bắt giữ ở một bên.
Bảo vệ cẩn thận mở bao, đột nhiên mọi người chỉ cảm thấy trước mắt hiện lên một bóng người.
"Phanh phanh phanh..."
"Phanh phanh phanh..."
Đầu tiên, Cận Tư Hàn ôm cô gái thật chặt, tránh ở một bên.
Sau đó anh che hai lỗ tai cô lại."Không sợ! Có anh ở đây."
Thanh ầm trầm ổn đầy mị lực, khiến tâm tình hoảng loạn của cô nháy mắt trấn tĩnh lại.
Cô trốn trong ngực anh, cảm giác tiếng súng bên tai thật tĩnh lặng.
Tiếng súng biến mất, cô liền giãy dụa muốn thoát khỏi l*иg ngực anh, lại bị bàn tay trực tiếp ép mặt cô dán vào ngực anh lần nữa, lần này triệt để không nhìn thấy cái gì nữa rồi.
Mấy bảo vệ lôi mãng xà đến trước mặt tổng thống.
Mãng xà rất lớn, dài cũng tầm mười mấy mét.
"Tổng Thống tiên sinh, bé trai này xử lí ra sao?."
Cận Tư Hàn mặt âm trầm, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía bé trai run rẩy sợ hãi."Nói, ai bảo cậu tới đây, đây là cho ai?."
Bé trai trông thấy đồ,vật trong túi, bị dọa đến run lẩy bẩy.
Nghĩ đến chính mình đã vác cái túi chứa vật kinh khủng này đi một đoạn đường dài, ngộ nhỡ túi mà bung ra.....
Chuyeejnj đến nước này, cậu mặt trắng bệch khai báo."Cháu không biết gì hết, có người đặt nó trước cửa, cháu chỉ nhận chuyển tới nơi cần chuyển."
"Cho ai." Đáy lòng xẹt qua một ý nghĩ, lần đầu tiên anh cảm thấy có chút sợ hãi.
"Bọn họ nói An Chỉ Manh, cháu cái gì cũng không biết, đừng gϊếŧ cháu! Cháu thật sự khoonh biết đây là mãng xà, thực sự….”
An Chỉ Manh từ đầu tới đuôi bị anh nhấn trong ngực, cảm giác lực đạo bàn tay đặt bên hông tăng thêm mấy phần.
Mãng xà??? Ai lại to gan như vậy, dám có ý gϊếŧ cô?
Nếu như cô bị mãng xà ăn, đây chẳng phải là cái xác không hồn??
Ngẫm lại đều rùng mình một cái, cô cũng không hề chọc giận ai nha!
Cận Tư Hàn trầm mặt, khí lạnh lan tỏa.
Mọi người chỉ cảm thấy hô hấp càng khó khăn, cúi thấp đầu thở mạnh cũng không dám.
"Dẫn đi! Nghiêm hình khảo tra." Bất kể là ai muốn hại An Chỉ Manh, đàn ông, phụ nữ hay trẻ em đều gϊếŧ không tha.
Bảo vệ lôi đứa bé đi, lắc đầu thở dài.
Mãi cho đến khi người đã lôi con mãng xà đi, anh mới thả cô ra.
Vừa được thả cô liền thở dốc, nhanh chóng thở liền mấy hơi.
Vẫn là không nhìn thấy mãng xà cùng bé trai đâu cả."Bé trai, sẽ như thế nào?" Nhỏ như vậy, hẳn là bị người ta lợi dụng a!
Cận Tư Hàn cường thế ôm eo nhỏ của cô, hướng gian phòng đi đến.
Anh không dám tưởng tượng, nếu như không phải cô phát hiện rồi. Mãng xà đó thâm nhập vào phòng của cô, nếu như cô thật sự bị mãng xà ăn, vậy thì là cái xác không hồn rồi.
An Chỉ Manh còn muốn nói điều gì, thấy anh sắc mặt khó coi, cũng bị dọa đến không dám mở miệng.
Cận Tư Hàn không nói một lời đi về gian phòng, cầm điện thoại trực tiếp đánh một cuộc gọi đi."Gọi tất cả bảo vệ tới phòng."
"Rõ, Tổng Thống tiên sinh."