Hoàng Phủ Tử Y mở văn kiện ra xem, trong đó là chứng từ bất động sản đã làm xong tất cả các thủ tục, với các chứng nhận quyền tài sản khác, ngoài ra còn có mấy chiếc chìa khóa.
“Chuyện của Catherina hãy yên lặng xem biến đổi, di vật của bố mẹ em vẫn còn chứ?” So với các sản nghiệp nhà đất này, Hoàng Phủ Tử Y hiển nhiên quan tâm đến di vật của bố mẹ hơn.
“Các đồ ở trong nhà anh chưa hề động đến, khi cả gia đình đó rời khỏi, cũng không có đem đi cái gì cả.” Cách giải thích của Sở Ngao Dư rất đơn giản, nhưng hàm ý lạnh lùng vô cùng, cả nhà của Vân Phiêu Phiêu đã rời khỏi, cũng không có mang theo cái gì cả, vậy họ ở nước ngoài sẽ sống sao? Đây có lẽ là sự trừng phạt của Sở Ngao Dư đối với những người này.
“En, nếu em có thời gian thì sẽ về đó thử.” Hoàng Phủ Tử Y hiểu ngay tâm ý của Sở Ngao Dư, rất hài lòng về sự sắp xếp của anh, sau khi chỉnh lý xong văn kiện, liền nói với Sở Ngao Dư: “Việc lần này, em cám ơn anh.”
Nhận được sự cám ơn chân thành như vậy, Sở Ngao Dư lại có chút không được tự nhiên cho lắm, lắc đầu nói: “Không có gì đâu, em vui là được rồi.” Thật ra anh ấy cũng chỉ ra lệnh cho người khác làm, cũng không có gì phiền.
Hoàng Phủ Tử Y cười, đột nhiên nghiêng đầu hôn lên môi của Sở Ngao Dư, sau đó nhân lúc toàn thân của Sở Ngao Dư cứng đơ, khuôn mặt ửng đỏ, ở bên tai của Sở Ngao Dư trêu đùa mà nói: “Thưởng cho anh đó, đừng có chê đó.”
“Anh, anh……” Sao anh lại chê được! Sở Ngao Dư theo quán tính muốn phản bác lại, nhưng lại cảm thấy có chút ngại, nói như vậy, có khi nào khiến Tử Y cảm thấy anh ấy muốn có nhiều hơn không?
Chỉ là, Tử Y lại hôn anh ấy đấy…… Có phải anh ấy có thể can đảm mà nghĩ rằng, có lẽ Tử Y thích anh ấy thật?
Số lần bị trêu chọc nhiều rồi, ít ít nhiều nhiều Sở Ngao Dư cũng có một chút năng lực chống cự, sau khi nhận ra gì đó, chợt nắm lấy tay của Hoàng Phủ Tử Y, nhìn Hoàng Phủ Tử Y với ánh mắt rực cháy, tuy không có nói gì cả, nhưng hình như đã nói rất nhiều rất nhiều lời, muôn vàn cảm xúc, muôn ngàn chờ mong, đều tụ đầy trong đôi mắt này.
Hoàng Phủ Tử Y nhướng mày, có chút bất ngờ vì sự chủ động của Sở Ngao Dư, cô cười, chủ động lên tiếng: “Anh muốn nói gì sao?”
Sở Ngao Dư muốn nói gì đó, anh ấy thật sự rất muốn hỏi, có phải Tử Y thích anh ấy thật không, nhưng lời nói tới cửa miệng, lại không thể bật ra, khoảnh khắc này, Sở Ngao Dư có chút căm ghét lý trí và năng lực tự kiềm chế của mình, nếu mình có thể kích động hơn nữa , nếu mình có thể phóng túng hơn nữa ……
Không không không, anh không thể! Một mình mình không sao, nhưng anh không thể vì sự kích động nhất thời của mình, tạo ra một sự tiếc nuối không thể bù đắp, nếu đã không thể ở bên Tử Y cả đời, thì không nên tham lam tình cảm không thuộc về mình!
“Đi nghỉ trước, hay là đi ăn cơm trước?” Sở Ngao Dư do dự một chút, vẫn thay đổi chủ đề.
Hoàng Phủ Tử Y trợn mắt, đưa tay gõ lên đầu của Sở Ngao Dư, nói: “Rất muốn gõ ra xem, đây rốt cuộc là cái não, hay là khúc gỗ?”
Sở Ngao Dư mới bị gõ nên có chút mong lung, não của anh sao lại là khúc gỗ, lẽ nào là tại anh ngốc quá?