Biện pháp xử lý cuối cùng của nhà họ Đậu là đồng ý đưa Đậu Vũ Loan đi, đồng thời đảm bảo là Đậu Vũ Loan sẽ không gây chuyện ở bên ngoài nữa, cũng bồi thường một số quyền lợi, vả lại biết được sự coi trọng của nhà họ Sở đối với Hoàng Phủ Tử Y, bồi thường về quyền lợi đa số đều liên quan đến Hoàng Phủ Tử Y, trong đó có rất nhiều hợp đồng làm đại sứ hình tượng cho các sản phẩm của tập đoàn Đậu Thị, thế nhưng việc làm đại sứ hình tượng là cục diện hai bên đều có lợi, Hoàng Phủ Tử Y chưa chắc sẽ đồng ý đâu.
Kết quả của sự việc này là, Đậu Vũ Loan đưa ra đề nghị trước khi rời đi phải gặp mặt Sở Ngao Dư một lần, mẹ của Đậu Vũ Loan vô cùng thương yêu đứa con này, không còn cách nào nên cũng nghĩ cách giúp con.
Hội quán Kim Dục vốn là nơi mà những người bạn như Sở Ngao Dư và Đậu Vũ Loan tụ tập, bởi vì chỗ này cách điệu tốt, tính bí mật cao, còn có cổ phần của các người bạn khác, cho nên mọi người đều rất thích chỗ này, thậm chí còn giữ lại một phòng tụ tập riêng đặc biệt, khi Sở Ngao Dư đến, Đậu Vũ Loan đã đợi sẵn ở đây.
Sắc mặt của Đậu Vũ Loan rất tiều tụy, mặc một chiếc đầm dài màu trắng, trông có vẻ yếu đuối mong manh có thể ngất xỉu mọi lúc, khiến người khác thương xót vô cùng, nhưng cảnh này trong mắt của Sở Ngao Dư, chẳng có chút ý nghĩa gì.
Khi Đậu Vũ Loan ra tay nhằm vào Tử Y mà anh thích, tình bạn giữa anh và Đậu Vũ Loan đã kết thúc, đó không phải là vì anh lạnh lùng vô tình không màng đến tình bạn, mà nghĩ đến đối phương không quan tâm đến tình bạn giữa họ với anh, mà động thủ với người mà anh để ý nhất, làm ra chuyện biết rõ sẽ khiến anh nổi nóng tức giận, vậy anh còn để tâm đến tình bạn này làm gì, biết là rất nhiều tình cảm đều là tương hỗ, cũng cần phải có sự duy trì của hai bên, nếu có một bên có vấn đề, tình cảm của bên kia đương nhiên cũng sẽ thay đổi theo.
“Ngao Dư ……” Lúc Đậu Vũ Loan nhìn thấy Sở Ngao Dư, rất kích động mà lập tức đứng lên, gọi tên của Sở Ngao Dư một cách đáng thương.
“Cô gặp tôi có chuyện gì muốn nói? Tôi có thể cho cô thời gian 10 phút.” Sở Ngao Dư vừa nói vừa nhìn đồng hồ, có vẻ như tôi rất bận không có việc gì xin đừng làm phiền.
Trong ánh mắt của Đậu Vũ Loan lóe qua một chút không cam tâm, cuối cùng cũng không thể tiếp tục vai diễn đáng thương của mình, ngữ khí bén nhọn mà nói: “Sở Ngao Dư, sao anh phải như vậy, vì một con hát, anh ……”
“Xin thận trọng, nếu không, đừng trách tôi không khách sáo, đây là lần cảnh cáo cuối cùng của tôi dành cho cô.” Sở Ngao Dư lạnh lùng cắt ngang lời chất vấn của Đậu Vũ Loan, trong lòng lại thêm phần cảnh giác, cho rằng có đưa Đậu Vũ Loan ra nước ngoài, cũng phải tìm người trông coi, tránh việc cô ta ở nước ngoài cũng có thể làm chuyện gì đó.
Nghĩ đến đây, Sở Ngao Dư bổ sung thêm một câu: “Tôi biết cô không cam tâm, với tính cách của cô cũng sẽ không chịu để yên như vậy, nhưng cô phải hiểu, giao tình giữa Đậu gia và Sở gia, chỉ có thể bảo vệ cô có lần này, nếu như bị tôi phát hiện cô có hành động nào nhắm vào Tử Y, bất kể chuyện lớn hay nhỏ, tôi cũng sẽ không cho cô cơ hội cầu xin.”
Lần này, vì có giao tình giữa Đậu gia và Sở gia, thêm với việc Đậu Vũ Loan không có thực sự tổn thương đến Hoàng Phủ Tử Y, anh đồng ý nhân từ nương tay một lần, nhưng tuyệt đối sẽ không có lần sau.
Khẩu khí của Đậu Vũ Loan ngấn lại, giọng nói lạnh lùng của Sở Ngao Dư làm cho cô có chút sợ, lần đầu tiên cô thấy Sở Ngao Dư lạnh băng như vậy, tuy bình thường Sở Ngao Dư vô cùng lạnh nhạt, nhưng không có bộ dạng sát khí ác liệt như bây giờ ……
“Anh …… anh thích cô ta đến vậy sao?” Đậu Vũ Loan run rẩy hỏi, cũng chính vào lúc này, cô mới nhận thức được, sự bảo vệ của Sở Ngao Dư đối với Hoàng Phủ Tử Y!
“"Đến chết cũng không đổi!” Sở Ngao Dư cũng không có ngại ngùng, thừa nhận một cách thẳng thắn, thậm chí còn cảm thấy, bốn chữ này cũng không có cách nào hình dung tâm ý của anh đối với Tử Y.
Nếu con người chết đi có linh hồn tồn tại, anh cũng nguyện ở bên cạnh bảo hộ cho Tử Y, ở cùng cô cả ngày lẫn đêm, nhìn một cái nhíu mày một nụ cười của cô, sinh sinh tử tử, không rời không bỏ.