“Anh chọn đi, anh chọn được hơn.” Đây không phải lần đầu tiên hai người cùng ăn cơm nên Hoảng Phu Tử Y đều giao nhiệm vụ cho Sở Ngao Dư.
Việc này làm Sở Ngao Dư có một loại dự cảm. Chắc chắn về sau đồ ăn gì đó đều là mình chọn lựa mà loại dự cảm này cũng khiến tim anh đập thình thịch, mừng thầm không thôi.
Hai người, Sở Ngao Dư chọn bốn mọn mặn một món ngọt, đều là khẩu vị ưa thích của Hoàng Phủ Tử Y. Cuối cùng dừng lại ở rượu, hơi do dự, anh hỏi: “Em uống gì? Nước xoài có được không?”
Hoàng Phủ Tử Y nghĩ một chút, hứng thú hỏi: “Rượu trắng ở đây ngon không?”
“Ừ, nơi này vốn là trang trại rượu, vẫn còn ít rượu ngon từ xưa, em muốn thử?” Sở Ngao Dư lập tức hiểu ý cô.
“Đương nhiên.” Hoàng Phủ Tử Y không quá kén chọn, hương vị phù hợp là được. Mà rượu cũng như thế, chưa bao giờ hạn chế loại nào.
“Vậy uống một chút rượu Thanh Liên đi. Anh đã uống qua, hương vị không tệ.” Ngược lại với cô, khẩu vị của anh rất nhẹ, thậm chí có hơi hướng kén ăn. Bình thường rất ít uống rượu, có thể nhớ được rượu Thanh Liên là bởi chúng có mùi khá thanh đạm, hợp với phụ nữ nên anh nghĩ Tử Y sẽ thích.
Bởi vì đã đắc tội với Sở Ngao Dư, nhà hàng này của đại thiếu dặn dò kĩ lưỡng. Đồ ăn lần lượt mang lên, hơn nữa trang trí đặc biệt hoa mĩ, càng giống như là tác phẩm nghệ thuật.
“Thật xinh đẹp.” Hoàng Phủ Tử Y khen một câu. Đột nhiên nghĩ ra gì đó, lấy điện thoại di động ra chụp ảnh, hỏi Sở Ngao Dư: “Một bữa cơm này nhiều tiền không?”
Anh nghĩ nghĩ, bản thân cũng không rõ ràng lắm. Liền ấn nút trên bàn, nhân viên nhanh chóng đi tới. nhỏ giọng: “Sở thiếu, ngài có gì phân phó?”
“Bữa cơm này bao nhiêu tiền?”
Rõ ràng cô gái sửng sốt nhưng vẫn trả lời: “Đồ ăn hết 23.000 nhân dân tệ cộng với 88.000 nhân dân tệ. Ngài được chiết khấu 60 phần trăm cho nên tổng cộng là 66.600 nhân dân tệ.”
Sở Ngao Dư nhìn Hoàng Phủ Tử Y như là đang hỏi, ‘Em còn gì muốn biết gì không?’
Cô lấy ra một tấm thẻ, trực tiếp đưa cho người phụ vụ, nói: “Tôi thanh toán.”
Nhân viên càng sửng sốt, Sở thiếu đưa mỹ nhân đi ăn lại để người tôi trả tiền? Nghĩ thế nào đều lạ lùng, cô cũng không dám, nhìn Sở Ngao Dư dò hỏi.
Sở Ngao Dư cũng ngạc nhiên, nhưng vẫn bình tĩnh trả lời: “Tùy Hoàng Phủ tiểu thư đi.”
Nhân viên cầm thẻ đi ngay, Hoàng Phủ Tử Y cũng chụp ảnh xong, cập nhật trạng thái trên Weibo, ghi: “Mời bạn ăn cơm, đồ ăn nhẹ nhàng, không quá đắt ~~”
Trong nháy mắt lúc cô mới đăng xong, di động đối phương vang lên, hơn nữa chuông đặc biệt, là đoạn kịch Hoàng Phủ Tử Y từng nói...
Cô ngây ngẩn cả người, nhìn Sở Ngao Dư. Thấy mặt anh có chút đỏ? A, cực kì thú vị.
“Anh, anh này thật là, ha ha a....” Hoảng Phủ Tử Y cẩn thận suy nghĩ, không nhịn được cười tươi, vô cùng vui sướиɠ.
Cô biết Sở Ngao Dư vì cô làm rất nhiều việc, cũng biết trong lòng anh có mình nhưng trên thực tế, mỗi lần tiếp xúc cùng anh ấy cô đều phát hiện mình cảm nhận chưa đủ. Hoặc nói, sức tưởng tượng không đủ phong phú; bởi, việc người đàn ông này làm, so với cô nghĩ, hơn rất nhiều.