“Sean, nếu cậu còn làm loạn như vậy, viện nghiên cứu sẽ thu hồi sự tự do của cậu, cả đời cậu sẽ bị giam cầm ở chỗ này!”
“Thu hồi sự tự do của tôi?”
Trên mặt Cảnh Trí một mảnh trắng bệch, nhìn không còn chút máu nào, nhưng ánh mắt lại nóng nảy vô cùng, khóe môi đều là ý cười châm chọc.
“Sự tự do của tôi, dựa vào cái gì các ngươi nói thu liền thu? Giam cầm cả đời? Chẳng lẽ hiện tại tôi không phải là đang bị giam cầm sao?! Hôm nay không phải lễ Giáng Sinh, là ngày cá tháng tư đi!”
Sắc mặt Peter có chút khó coi.
Cảnh Trí miệng lưỡi sắc bén, hắn ta không thể nói lại nổi!
Hôm nay vốn dĩ là lễ Giáng Sinh long trọng, nhưng người của viện nghiên cứu chết nhiều như vậy, ai còn có tâm trạng ăn lễ!
“Những người bị cậu gϊếŧ chết đó, đều vô tội, bọn họ đều cống hiến rất nhiều cho viện nghiên cứu, không nên chết không có giá trị như vậy!”
Viện nghiên cứu muốn bồi dưỡng ra những tinh anh trung thành đáng tin cậy cũng không dễ dàng, từ trình độ nghiên cứa của viện nghiên cứu mà nói cần những nhân tài điên cuồng không nhận cả người thân, bởi vì rất nhiều thí nghiệm đều dùng trên người nhà của mình.
Gần ba năm nay, rất nhiều tinh anh của viện nghiên cứu đều chết ở trong tay Cảnh Trí, Peter đương nhiên phẫn nộ lại đau lòng.
Nhưng lại không thể làm gì Cảnh Trí, không thể khiến hắn chết được, nhưng dùng bất kì loại trùng phạt nào Cảnh Trí đều không để trong lòng. Mặc dù bị đánh trày da tróc thịt, hắn cũng chết cũng không sửa đổi, thậm chí lần tới gϊếŧ người càng trở nên trầm trọng hơn.
“Vô tội? Ha ha ha……”
Cảnh Trí cất tiếng cười to, cười cười, nước mắt hắn cũng chảy ra.
“Những người ở nơi này đều không có ai là vô tội! Tại sao không thể gϊếŧ?! Các người nghiên cứu những loại virus đó, đủ để hủy diệt toàn nhân loại, đây cũng gọi là cống hiến? Gϊếŧ bọn họ, mới gọi là cống hiến!”
Nhưng Peter lại không cho là như vậy, hắn cảm thấy những nhân viên công tác ở đây đều đang cống hiến cho nhân loại, một khi virus nghiên cứu chế tạo thành công, tất cả mọi người đều có thể trường sinh bất lão! Hắn cũng khát vọng có thể giống như Cảnh Trí, không chỉ có năng lực mạnh mẽ, hơn nữa còn có tuổi thọ rất dài, có thể không kiêng nể gì hao phí thanh xuân, hưởng thụ cuộc sống.
“Sean, cậu không thể ích kỷ như vậy, một mình cậu có nhiều năm thanh xuân như vậy có ý nghĩa gì? Đến lúc đó người thân của cậu đều chết sach, chỉ còn lại một mình cậu sống trên thế giới này, có ý nghĩa sao? Chẳng lễ cậu không muốn khiến họ sống thật lâu sao?”
Cảnh Trí trong lòng vừa động, trên mặt lại không có bất kì sơ hở gì, hắn cười lạnh nói: “Không phải anh nói, cha mẹ tôi đều đã chết sao? Chẳng lẽ tôi còn người thân khác? Ngay cả bạn bè…… Nếu anh mà cũng coi là bạn của tôi, tôi sẽ có mấy trăm bạn bè xe tải!”
“Tôi có phải bạn của cậu hay không, về sau cậu sẽ biết.”
Peter nhàn nhạt nói một câu, sau đó liền dặn dò bác sĩ tiến vào truyền dịch cho Cảnh Trí.
“Cậu đừng có ý đồ chạy trốn thì tốt hơn, chịu nhiều lần giáo huấn như vậy, tại sao cậu còn nhanh quên nữa? Đừng ép tôi phải tăng lượng thuốc cho cậu, nếu không có khả năng cậu sẽ hôn mê hai tháng, sau đó vừa tỉnh lại sẽ không nhớ gì nữa.”
Cảnh Trí không sợ gì khác, hắn sợ nhất là việc mình mất đi ký ức.
Không có ký ức, hắn sẽ không nhớ rõ ai là kẻ thù của mình, cũng không có cách nào tìm những người đã tra tấn mình để báo thù, cũng không có cách nào tìm về thân thế của mình.
Tuy Cảnh Trí chán ghét tất cả mọi thứ ở nơi này, nhưng trước mắt mà nói, Peter là người bình thường nhất cả cái viện nghiên cứu này.
Những người còn lại đều cố chấp cuồng, có một sự cuồng nhiệt không thể tưởng tượng nổi đối với virus trong người hắn, một đám hận không thể da lột hắn, cẩn thận nghiên cứu tại sao cơ thể hắn có thể chứa đựng nhưng virus đó.
Cảnh Trí không muốn đổi người khác tới quản hắn, hắn cùng Peter đã hình thành một sự cân bằng vi diệu, ngày thường chỉ cần hắn yêu cầu không phải quá phận, Peter trên cơ bản đều sẽ thỏa mãn yêu cầu của hắn.
Để báo đáp, hắn cũng tương đối phối hợp với Peter để rút máu làm thí nghiệm.
Cảnh Trí dựa vào đầu giường, không nói một lời, tùy ý mấy tên bác sĩ vừa sợ hãi vừa cuồng nhiệt rút máu cảu hắn.
Hắn biết mình căn bản trốn không được, kể cả không phải Peter, cũng sẽ có những người khác tới mạnh mẽ tiêm thuốc cho hắn.
Tất cả các loại thuốc tiêm vào hắn đều cực kì rõ ràng.
Nhưng hôm nay sau khi tiêm vào, hắn rõ ràng cảm giác được có chút bất đồng —— không có cảm giác cực kì đau đớn và ghê tởm giống như trước, chỉ có một chút không thoải mái.
Loại thuốc này, có một bộ phận là dùng để làm suy yếu sức lực của hắn, khiến hắn trong một khoảng thời gian ngắn sẽ không có sức lực để chạy ra bên ngoài.
Nhưng hiện tại hắn không thấy cảm giác suy yếu vì bị giảm bớt sức mạnh này.
Sao lại thế này?
Cảnh Trí nghi ngờ về phía Peter cả người đang mặc trang phục phòng hộ ở cạnh cửa.
Peter lại không hề nhìn hắn, hắn ta đang không kiên nhẫn quát những bác sĩ đó tay chân lanh lẹ một chút.
Chẳng lẽ thuốc đã được đổi mới?
Chờ tất cả mọi người rời đi, Cảnh Trí mới đi lật xem những chứ tiếng Anh được đánh dấu trên túi truyền dịch.
Không sai a, vẫn giống như trước kia a!
Cảnh Trí hồ đồ, hắn hoàn toàn không biết rốt cuộc có chỗ nào sai.
Peter căn bản không giống người sẽ phạm sai lầm!
Chẳng lẽ, có người trộm thay đổi thuốc của hắn sao?
Cảnh Trí bỗng nhiên nhớ tới bóng dáng mơ hồ mà hôm qua mình nhìn thấy ở dưới đáy biển.
Có lẽ, kia cũng không phải là ảo giác, thật sự có người đến cứu hắn!
Cảnh Trí có thể khẳng định người cứu mình không thuộc viện nghiên cứu, những người ở đây đều không dám dùng tay không chạm vào hắn, bọn họ sợ nhiễm virus, cho nên trên tay đều dùng găng tay cao su.
Gần đây loại cảm giác có người giúp hắn càng ngày càng mãnh liệt.
Cảnh Trí bỗng nhiên cười cười, tâm tình không tồi nằm ở trên giường theo bản năng nhìn ta ngoài một cái.
Vừa nhìn hắn đã phát hiện, căn phòng hôm nay hắn ở không phải ở dưới tầng hầm, mà là trên mặt đất, trong phòng có cửa sổ!
Cảnh Trí dùng sức xoa xoa hai mắt mình, hắn nghi ngờ mình xuất hiện ảo giác!
Sao có thể!
Viện nghiên cứu điên rồi sao? Bọn họ không sợ hắn đánh vỡ cửa kính, từ trên cửa sổ trốn thoát sao?
Tuy rằng không biết đây là tầng mấy, nhưng chẳng sợ ở tầng cao nhất của viện nghiên cứu, hắn cũng có biện pháp an toàn nhảy xuống.
Hai con mắt đều sắp bị xoa nát, cửa sổ ở trước mắt vẫn còn như cũ.
Cảnh Trí có chút hưng phấn nhổ một đống lớn dụng cụ ở trên người, rút cả kim tiêm đang cắm ở mạch máu, để chân trần chạy đến bên cửa sổ, có chút tham lam nhìn hoa tuyết đang tung bay ở bên ngoài.
Bên ngoài trắng xoá một mảng, trên cơ bản cái gì cũng nhìn không ra, nhưng Cảnh Trí lại nhìn đến hứng thú bừng bừng.
Lễ Giáng Sinh năm nay, hắn cảm thấy trải qua thật vui vẻ!
Nếu có đồ ăn thì càng tốt, hắn cảm thấy rất đói bụng.
Rất nhanh, giống như ông già Noel đọc được suy nghĩ của hắn, có một bác sĩ đứa đến cho hắn món gà nóng hổi thơm ngào ngạt!
Cảnh Trí xé xuống một bên đùi gà liền nhét vào miệng, ăn tươi nuốt sống một hồi mới nhìn về người bác sĩ đang rót nước cho hắn nói thầm: “Không có độc đi?”