Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã

Chương 908: Ác mộng

Trong khu vực sát thủ, người tổng phụ trách rất ít lộ diện, căn cứ cũng là thánh chỉ cao nhất, đám sát thủ nghe vậy liền nhanh chóng lui ra ngoài.

Cảnh Duệ nhìn thoáng qua Cảnh Trí nằm trong vũng máu, cắn răng cũng lui ra ngoài.

Giờ này khắc này, cứu chữa Cảnh Trí mới là quan trọng nhất, anh ở tại nơi này chẳng những không có chỗ tốt gì, ngược lại khả năng bóp chết mạng hai người họ.

Anh nắm chặt tay, vẻ mặt lạnh lùng ra khỏi phòng kiểm tra sức khoẻ, anh thu thập xong trang bị của mình, ra ngoài chấp hành nhiệm vụ.

Kiểm tra sức khoẻ không thể nào tiến hành tiếp, Cảnh Trí bị thương tổn nặng như vậy, khẳng định sẽ lập tức chuyển dời đến viện nghiên cứu virus tiến hành cứu giúp. Bác sĩ khu vực sát thủ cũng không đủ kinh nghiệm và năng lực tới cứu, hiểu rõ tình huống thân thể anh, chỉ có chuyên gia cứu loại vi khuẩn này.

Chấp hành nhiệm vụ không phải mục đích chủ yếu của Cảnh Duệ, anh ta chỉ rời đi khu vực sát thủ, cùng thủ hạ của mình liên lạc. Trước mắt anh và Cảnh Trí đều chỉ có thể ở lại tổ chức sát thủ, an toàn của anh là không có vấn đề, anh cần phải bảo đảm an toàn của Cảnh Trí cũng không thể có bất kỳ sai lầm nào.

...

Trong giấc mơ hỗn loạn, một cô bé liên hợp với một cô bé khác, đem một đứa bé trai toàn thân đều buộc dây thừng, đên tay một người đàn ông trung niên mặt mũi tràn đầy dữ tợn.

Sau đó, cậu bé bắt đầu bị tra tấn, mỗi ngày bị dùng roi quật, mỗi ngày đều chảy máu.

Thẳng đến một ngày, cậu bé trai không chịu nổi đánh chửi, biến thành một thi thể lạnh băng.

Trịnh Vũ bỗng nhiên từ trong cơn ác mộng tỉnh lại, chờ cô ý thức được chính mình đang nằm mơ, loại co rút đau đớn trong lòng mới chậm rãi tiêu tán

Trên mặt có chút mát, cô đưa tay vừa sờ, tất cả đều là nước mắt.

"Chị, chị đã tỉnh?!"

Một giọng nói giống cô như đúc vang lên, sau đó, Trịnh Vũ rơi liền thấy một khuôn mặt cũng giống mình như đúc.

"Vi Vi?"

Giọng của cô vô cùng khàn khàn, trong con ngươi thanh tịnh xinh đẹp tràn đầy kinh ngạc, gần như khó mà tin được tự mình nhìn lại.

"Là em, chị, em là Vi Vi! Cuối cùng chị cũng tỉnh, làm em sợ muốn chết!"

Trịnh Vũ Vi nói xong, liền nắm thật chặt tay Trịnh Vũ: khóc lên.

Hai người bọn họ là chị em sog sinh, giữa hai bên sẽ có cảm ứng tâm linh, chị gái không rõ sống chết nằm ở trên giường, cả người cô đều cảm thấy rỗng, hiện tại chị tỉnh, tảng đá lớn trong lòng cô, cuối cùng biến mất.

Trịnh Vũ vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve đầu của em gái, an ủi cô: "Vi Vi đừng khóc, chị không sao, chỉ là trên người có chút đau, em vừa khóc, chị lại càng đau."

Trịnh Vũ Vi liều nhịn xuống thút thít, cô đau lòng chị gái như vậy, sao có thể để chị thống khổ hơn.

"Em không khóc, chị, chị đừng đau, em rất sợ hãi! Em rất sợ chị không cần em nữa!"

Cô đi vào bệnh viện nhìn thấy vẻ mặt trắng bệch của chị, trực tiếp hoảng sợ ngất đi! Cô vô cùng sợ hãi, một tấc cũng không rời, trông coi chị, sợ bỗng nhiên không thấy chị nữa.

Trịnh Vũ nhìn em gái đã khóc sưng con mắt, biết khẳng định là trong lúc cô hôn mê con bé cũng khóc rất lâu, cô nói khẽ: "Sẽ không, Vi Vi, chị sẽ sống sót, chị sẽ không chết."

Giọng cô rất nhẹ, trong giọng nói lộ ra kiên định và chấp nhất.

Trịnh Vũ Vi lập tức nghe được ý chị, cô nói là, trước khi không có tìm được Cảnh Trí, cô sẽ không chết.

Trong nội tâm cô giống như là bị dao cắt đau đớn!

"Chị..."

Giọng Trịnh Vũ Vi có chút nghẹn ngào, mắt cô đỏ hồng khuyên nhủ: "Chuyện năm đó, không phải lỗi của chị, cha mẹ đều đã nói, coi như năm đó chúng ta không trói anh ấy lại đưa cho người kia, người kia cũng sẽ nghĩ biện pháp khác mang anh ấy đi. Chẳng qua, khả năng không có nhanh như vậy mà thôi. Coi như thật sự có sai, cũng không chỉ mình chị sai, em cũng có phần, chị!"

Trong lời của cô, cũng không dám nhắc hai chữ "Cảnh Trí", bời vì cô sợ vừa nhắc tới Cảnh Trí, trong lòng chị gái lại lâm vào thống khổ.

Từ khi Cảnh Trí mất tích, buổi tối chị gái ngủ thường xuyên mơ tới mộng, tỉnh lại sẽ rơi nước mắt đầy mặt.

Lâu dài, mất ngủ và ác mộng vẫn luôn giày vò, vốn hai chị em họ rất giống nhau, nhưng bây giờ chị gái còn gầy hơn cô rất nhiều, mà hai người bọn họ vốn cao, nhưng bây giờ cô lại cao hơn chị gái hai centimét.

Bác sĩ tâm lý của chị nói, bởi vì tâm lý của chị áp lực quá lớn, suy nghĩ quá mức, tăng thêm chút dinh dưỡng không đầy đủ, cho nên ảnh hưởng tới phát dục.

Bác sĩ nói, hiện tại chị gái mới mười lăm tuổi, phải nuôi tốt, buông nội tâm ra, tăng cường dinh dưỡng và rèn luyện, đến hai mươi tuổi, mới có thể được như em gái.

Cho nên Trịnh Vũ Vi chỉ cần có cơ hội liền sẽ không ngừng trấn an chị gái, hi vọng cô có thể từ trong bóng tối quá khứ đi ra.

Trịnh Vũ biết em gái lại trấn an mình, thế nhưng là cô không có cách nào lừa gạt mình.

Cô nhẹ nhàng lắc đầu: "Không, hoàn toàn là lỗi của chị, em năm đó cũng chị nối giáo cho giặc là chị mà thôi, không có quan hệ tới em."

Từ nhỏ đến lớn em gái đều rất nghe cô, cô nói đông, em gái tuyệt đối sẽ không nói tây. Làm khổ Cảnh Trí, là chủ ý của cô, không có quan hệ gì với em gái.

Là cô tự tay đẩy CảnhTrí vào vách núi, cô phạm sai, cũng nên gánh chịu hậu quả.

Trịnh Vũ không muốn tiếp tục thảo luận chuyện này, cô nhẹ giọng hỏi: "Vi Vi, làm sao em lại tới nơi này? Không phải em ở Châu Âu sao? Trường quân đội của em khắc nghiệt như vậy, sao có thể để em tùy ý đi ra?"

Trịnh Vũ Vi hít mũi một cái, có chút nghĩ mà sợ nói: "Không biết làm sao học viện của chị tìm được phương thức liên lạc của em, nói chị... bị thương, em lập tức bao hết một chiếc máy bay trực thăng bay tới. May mắn bọn họ tìm em, nếu không..."

Nếu không thì cô căn bản không biết chị gái bị người đánh thành bộ dạng này, bác sĩ nói, trái tim chị gái đã nhiều lần ngưng đập, trải quanhiều lần cứu giúp, mới chật vật cứu về.

"Vi Vi, chị đã không sao, em tranh thủ thời gian về trường học đi!"

Trịnh Vũ lập tức đuổi em gái đi.

Em gái tiến vào trường quân đội với cha, học viện quân sự hoàng gia Anh quốc, quản lý vô cùng khắc nghiệt, xin phép nghỉ là rất khó, mà nếu như xin phép nghỉ quá nhiều, sẽ trực tiếp bị khai trừ.

Mùa hè năm nay em gái mới vừa nhập học, mới học nửa năm đã muốn xin nghỉ, khẳng định thầy giáo không có ấn tượng tốt.

"Như vậy sao được!"

Trịnh Vũ Vi không đồng ý: "Em không muốn đi, em muốn ở chỗ này với chị, chiếu cố chị, một mình chị ở chỗ này em không yên lòng!"

Chị gái bị thương nặng như vậy, xương bắp chân gãy, xương sườn gãy mất ba cái, nội tạng cũng có trình độ tổn thương khác biệt, chí ít cô cần nằm trên giường tĩnh dưỡng một tháng! Không có người chăm sóc, một sao vượt qua được!

"Còn có, chị nói cho em biết, người làm chị bị thương là ai! Em muốn đi báo thù cho chị!"