Thật ra Thượng Quan Ngưng cũng không muốn sinh đứa thứ hai sớm như vậy, bây giờ cô có Cảnh Duệ, đã rất thoả mãn rồi.
Nhưng mà chuyện cô muốn hỏi không phải chuyện này!
“Em muốn nói, nếu không thì để con trai chơi thêm vài năm rồi hẵng học được không? Nó nhỏ như vậy, áp lực lớn như vậy, sẽ bị nghiền nát.”
Về vấn đề giáo dục Cảnh Duệ, thật ra Thượng Quan Ngưng chưa từng nghi ngờ Cảnh Dật Thần, bây giờ nói ra, không phải vì cô cảm thấy phương pháp giáo dục của anh không đúng, mà là cô đau lòng cho Cảnh Duệ.
Không ngờ, Cảnh Dật Thần còn chưa trả lời, Cảnh Duệ đã nói: “Mẹ, con không cảm thấy áp lực, bây giờ rất tốt!”
Cảnh Dật Thần cũng cười nói: “Có chút chuyện như vậy mà áp lực cái gì, trước đây anh còn cực khổ hơn nó nhiều lần.”
Anh cũng không nói giỡn, đúng là áp lực trước kia của anh lớn hơn Cảnh Duệ rất nhiều lần, bởi vì anh không có mẹ, trong nhà lại có một người phụ nữ hoàn toàn xa lạ và một Cảnh Dật Nhiên lúc nào cũng có thể cướp đi tất cả của anh.
Cảnh Trung Tu mất vợ, cả người giống như bị đóng băng, không còn tươi cười, ông đem tất cả tình yêu đổ vào người con trai, không ngừng thúc đẩy con trai lớn dần. Nhưng mà phương thức biểu đạt của ông rất lạnh lùng, không có chút ấm áp nào.
Khi còn nhỏ, Cảnh Dật Thần chịu nhiều đau khổ, nhiều hơn Cảnh Duệ rất nhiều.
Bây giờ Thượng Quan Ngưng đau lòng cho Cảnh Dật Thần, cũng đau lòng cho Cảnh Duệ.
Cô biết thời thơ ấu của Cảnh Dật Thần thế nào, nếu không thì anh sẽ không lạnh lùng không có lý lẽ như thế.
“Hiện tại áp lực mà con thừa nhận đều ở trong phạm vi bình thường, em không cần lo lắng.” Cảnh Dật Thần có thể hiểu được Thượng Quan Ngưng đau lòng, thật ra gây áp lực cho con trai, anh cũng đau lòng, nhưng mà áp lực chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi, sau này Cảnh Duệ lớn hơn, nó sẽ thừa nhận áp lực lớn hơn nữa, thậm chí còn có nhiều lần bị uy hϊếp bởi cái chết.
Cảnh Duệ thấy mình bị mẹ xem thường, bé rất không vui: “Mẹ, con yếu ớt vậy sao? Con chính là siêu cấp thiên tài, tài năng trời cho tốt như vậy sao có thể vì ham chơi mà lãng phí chứ! Sau này mẹ không nên nói như vậy nữa, chắc chắn con có thể làm tốt!”
Cảnh Duệ càng nói như vậy, Thượng Quan Ngưng càng đau lòng.
Đôi mắt cô đỏ bừng: “Được, mẹ biết rồi, sau này mẹ sẽ chọn cách tin tưởng con, nhưng mà, nếu con cảm thấy quá mệt mỏi, chúng ta nghỉ ngơi một chút, được không?”
“Không thành vấn đề!”
Cảnh Duệ sảng khoái đồng ý, sau đó dùng bàn tay nhỏ bé lau nước mắt cho Thượng Quan Ngưng: “Mẹ, mẹ đừng khóc, khóc sẽ không đẹp, khi mẹ cười là đẹp nhất, đây là ba ba nói đó.”
“Được, sau này mẹ sẽ cười nhiều một chút!”
...
Xuân đi thu đến, thời gian vô tình trượt khỏi ngón tay, Cảnh Duệ đã được ba tuổi rưỡi.
Bé cao lên không ít, tính cách cũng trầm mặc không ít.
Khi bé đứng chung với Cảnh Dật Thần, hai người đều là vật sáng, đồng thời cũng là vật cách điện lãnh khốc.
Một năm này, Cảnh Duệ đều ở cùng Cảnh Dật Thần, tính cách của bé cũng bị Cảnh Dật Thần ảnh hưởng rất lớn.
Chính bé cũng bắt chước Cảnh Dật Thần trong vô thức, ngay cả tư thế đi đường cũng bắt chước, hai cha con không giống nhau mới là lạ đó!
Cảnh Dật Thần dẫn Cảnh Duệ đi vào bệnh viện Mộc thị, liền đưa tới ánh mắt của rất nhiều người, thế nhưng vẻ mặt của hai cha con không hề thay đổi, lạnh nhạt bước vào thang máy, lên tầng mười.
Trịnh Kinh và Trịnh Luân đã kết hôn hơn một năm, hôm qua vừa sinh một đôi song bào thai nữ, con gái lớn gọi là Trịnh Vũ Lạc, đứa nhỏ gọi là Trịnh Vũ Vi, nhũ danh là Lạc Lạc và Vi Vi.
Hôm nay có rất nhiều người đến thăm Trịnh Luân và hai bé song sinh, Thượng Quan Ngưng và Triệu An An cũng đến, Cảnh Dật Thần đến đón vợ về nhà -- Cô đã đi từ lúc sáu giờ sáng, đến chín giờ tối mà còn chưa về, cuối cùng thì cha con hai người cũng không nhịn được mà đi đón cô về.
Trong thang máy im lặng, vang lên giọng nói non nớt của Cảnh Duệ: “Ba ba, gần đây ba không cố gắng sao?”
Cho dù Cảnh Dật Thần có chỉ số thông minh rất lớn, nhưng mà bị con hỏi như vậy cũng có chút mơ màng.
“Cái gì?”
“Cố gắng sinh em gái với mẹ đó! Ba coi chú Trịnh và dì Trịnh kìa, tìm chú Mộc Thanh giúp đỡ hỗ trợ kí©ɧ ŧɧí©ɧ trứng, lập tức có hai bé gái, ba và mẹ cũng có thể đi tìm chú Mộc Thanh, sinh một cái bào thai.”
Cửa thang máy mở ra, Cảnh Dật Thần đang bước ra ngoài thì bước chân lảo đảo một cái, suýt chút nữa là ngã sấp xuống!
Con trai, con quan tâm quá nhiều chuyện rồi đó!
Trái tim Cảnh Dật Thần vỡ vụn, trên mặt vẫn lãnh đạm như trước: “Ừ, đã biết.”
Anh suy nghĩ một chút, cảm thấy tuy rằng con trai đưa ra vấn đề có hơi xấu hổ, nhưng mà cũng không thể bởi vì xấu hổ mà không dạy dỗ tri thức cho con trai.
“Con sẽ có em gái, nhưng không phải bây giờ. Còn nữa, kích trứng cũng không hẳn là có hiệu quả, vẫn là thụ thai tự nhiên tốt hơn, nếu không đứa nhỏ sinh ra sẽ có chỗ thiếu hụt.”
Nếu Thượng Quan Ngưng nghe thấy cuộc đối thoại của hai cha con nhà này, nhất định cô sẽ tìm cái lỗ nào đó để chui vào!
Trên hành lang trong bệnh viện Mộc thị, hai bóng dáng một lớn một nhỏ không nhanh không chậm đi về phía trước.
Cuối thu, Cảnh Dật Thần và Cảnh Duệ mặc áo khoác dáng dài màu đen, bên trong là áo sơ mi trắng nõn, bên dưới là quần dài màu đen, kết hợp với giày da màu rám nắng, giống y như đồ đôi cha con.
Bệnh nhân, bác sĩ và y tá trong bệnh viện đều nhìn chăm chú vào hai cha con.
Rất suất, rất khốc!
Chồng ai con ai đây, một người đẹp trai, một người đáng yêu!
Thượng Quan Ngưng mới vừa bước ra khỏi phòng bệnh của Trịnh Luân liền nhìn thấy chồng và con trai giống như siêu sao đi đến, không đợi cô nói chuyện, Cảnh Duệ liền oán giận: “Mẹ, mẹ tính ngủ ở bệnh viện luôn hả, không cần con với ba ba nữa sao?”
Ánh mắt mọi người lập tức tập trung lên người Thượng Quan Ngưng, cô gái này, là vợ của soái ca, mẹ của bé dễ thương hay sao?
Đúng là may mắn mà!
Nhìn cô ta cũng chỉ xinh đẹp một chút, khí chất tốt một chút mà thôi, không có gì đặc biệt!
Thật không công bằng!
Thượng Quan Ngưng mặc kệ ánh mắt ghen tỵ bốc hoả của mọi người, cười nói với Cảnh Duệ: “Sao mẹ lại không cần hai cha con chứ, hôm nay nhìn thấy hai bé gái giống nhau như đúc, mẹ luyến tiếc rời đi mà thôi, bây giờ đang chuẩn bị về, kết quả hai người đã tới rồi.”
Cảnh Duệ nói bằng giọng điệu rất bình thản: “Thích thì mẹ tự mình sinh đi, thân thể tố chất của ba ba tốt như vậy, hai người sinh thêm mười bé nữa cũng không sao.”
Người xung quanh ồn ào cười to, tất cả đều bị Cảnh Duệ làm cho vui vẻ!
Thượng Quan Ngưng vô cùng xấu hổ, gương mặt lập tức bỏ bừng.
Cô vội vàng che miệng con trai, thấp giọng trách mắng: “Không được nói hưu nói vượn!”
Cảnh Dật Thần hờ hững nói: “Duệ Duệ không có nói bậy, đúng là sinh mười đứa nữa cũng không sao. Nhưng mà, sinh nhiều vậy rất vất vả, cho nên sinh thêm một đứa nữa là được rồi.”