Tố chất thân thể Mộc Thanh cũng rất tốt, hơn nữa anh lại còn trẻ, vết thương khôi phục rất nhanh, một tuần sau là hắn có thể cắt chỉ, cũng không có gì đáng ngại.
Mấy ngày nay Triệu An An hiền lành kinh khủng, vậy mà gọi đầu bếp Triệu gia đến học cách nấu canh cho Mộc Thanh uống.
Vừa mới bắt đầu thì mùi vị cũng bình thường thôi, nhưng tới ngày thứ bảy thì canh của cô làm đã rất ngon rồi.
Bảy ngày này, Mộc Thanh bị cô dưỡng béo lên sáu ký, may mắn anh là người có ngoại hình hơi gầy, nếu không cứ lên cân như vậy sẽ ảnh hưởng đến hình tượng suất ca của anh!
Dưỡng béo Mộc Thanh, Triệu An An cảm thấy rất có cảm giác thành tựu.
Chăm lo cho cuộc sống của Mộc Thanh, làm cô cảm nhận được thú vui khi làm vợ.
Bọn họ chăm sóc cho nhau, nếu một người không cẩn thận mắc bệnh, người còn lại sẽ tìm mọi cách che chở, dâng tặng ấm áp nhiều nhất.
Bọn họ cùng đi siêu thị mua thức ăn, mua đồ dùng cuộc sống, cô sẽ giúp Mộc Thanh chọn bàn chải đánh răng, chọn sữa tắm, thậm chí là qυầи ɭóŧ và tất.
Bọn họ cùng nhau bàn bạc, mua chăn, mua đồ dùng gia dụng cần thiết cho cuộc sống.
Buổi tối, bọn họ sẽ dựa sát vào nhau, cùng xem phim truyền hình, phim điện ảnh, hoặc là đi ngâm nước nóng.
Thỉnh thoảng cô sẽ cáu kỉnh quậy phá, tranh cãi với Mộc Thanh, sau đó bị Mộc Thanh đặt lên giường, hung hăng trừng phạt, ngày hôm sau, cô sẽ ngoan ngoãn, không dám cãi nhau với anh nữa.
Cuộc sống của bọn họ yên bình mà thoải mái, hạnh phúc mà vui vẻ.
Từ sau khi Mộc Thanh bị thương, Triệu An An càng thêm hiểu được, sinh mạng của cô, không thể thiếu Mộc Thanh.
Cô đối xử với Mộc Thanh càng ngày càng tốt, càng ngày càng giống một người vợ tốt.
Xuân đi Thu đến, cây xanh trưởng thành xanh biếc, sau đó ngả vàng, vào cuối thu, chiếc lá cuối cùng cũng rời bỏ cành cây.
Khi mùa Đông nối tiếp mùa Thu, A thị chào đón một trận tuyết lớn, khắp nơi đều là băng tuyết, không khí rét lạnh khô ráo.
Cuộc sống bình tĩnh hạnh phúc của Triệu An An, bị phá vỡ.
Bệnh của cô, tái phát.
Cô từng mơ thấy cảnh tượng bệnh tình của mình tái phát rất nhiều lần, mỗi lần đều tỉnh dậy từ trong ác mộng, mồ hôi lạnh chảy đầm đìa, sợ hãi đến nỗi không chịu được.
Đúng vậy, cô sợ chết, không ai không sợ chết.
Mỗi một sinh mạng, đều có bản năng tìm kiếm sự sống.
Nhưng mà, có lẽ bởi vì cô từng mơ thấy bệnh mình tái phát nhiều lần, lúc này thật sự tái phát, ngược lại rất bình tĩnh.
Cô vẫn luôn biết bệnh của mình sẽ tái phát, chưa bao giờ tồn tại tâm lý cầu may mắn, nếu không cô cũng sẽ không kiên định như vậy, không chịu gả cho Mộc Thanh.
Tồn tại tâm lý may mắn, là mẹ cô, là bà cô, là Mộc Thanh của cô, còn có bạn tốt của cô.
Cũng may, cô luôn cảnh giác với bệnh tật của mình, lúc đầu là ba tháng kiểm tra một lần, bây giờ có Mộc Thanh bên cạnh, mỗi tháng cô đều làm kiểm tra một lần.
Cho nên, lần này phát hiện rất đúng lúc, rất sớm.
Mộc Thanh lập tức dẫn cô đến Đức.
Trên trực thăng, Mộc Thanh nắm chặt lấy tay Triệu An An, giống như sợ cô sẽ trốn khỏi người mình.
Triệu An An tựa đầu lên vai Mộc Thanh, thấp giọng nói: “Thanh, nếu em chết...”
Cô còn chưa nói xong đã bị Mộc Thanh bịt kín miệng.
Hốc mắt anh đỏ bừng, nói bằng giọng kiên định: “Em sẽ không chết! Nếu em chết, anh sẽ tự tử, cho nên nếu em không muốn anh tự tử, tốt nhất là em còn sống cho anh!”
Triệu An An sợ nhất là Mộc Thanh cũng muốn chết, cô vội vàng nói: “Được được được, em sống!”
Trực thăng đáp xuống bầu trời nước Đức, Mộc Thanh dẫn Triệu An An đến bệnh viện ung thư hàng đầu thế giới đã từng chữa bệnh cho cô.
Lần này anh đến, đem theo thuốc chống ung thư mà sở nghiên cứu Mộc thị đã tìm ra, còn có phương pháp trị liệu mà anh làm riêng cho Triệu An An.
Anh từng trị cho không ít người mắc bệnh ung thư, có người không tái phát nữa, cũng có người lại tái phát, chuyện này không chỉ liên quan đến y thuật của bác sĩ, mà còn liên quan đến chủng loại ung thư, có ung thư, chỉ cần cắt bỏ bộ phận mang bệnh, sẽ không có vấn đề. Nhưng mà lại có rất nhiều người có ung thư di căn, nó đem lại khó khăn rất lớn cho việc điều trị.
Bệnh viện ở Đức này, không chỉ có bác sĩ với kinh nghiệm phong phú, mà còn điều trị cho Triệu An An hai lần, Mộc Thanh không muốn đóng cửa làm riêng, hắn muốn hợp tác với bác sĩ nơi này để trị bệnh cho Triệu An An.
Khi bác sĩ chính của Triệu An An nhìn thấy cô, ông không hề cảm thấy bất ngờ chút nào, ông vẫn luôn cho rằng xác suất Triệu An An tái phát bệnh là 99%, xác suất không tái phát là rất thấp.
Sau khi ông kiểm tra cho Triệu An An liền giơ ngón tay cái với cô, nói bằng tiếng Đức: “Lần nào cô cũng tới rất đúng lúc, tế bào ung thư còn chưa di căn, xác suất sống sót của cô sẽ cao hơn người khác vài lần.”
Bác sĩ nói như vậy, sẽ đem đến cho người bệnh hy vọng rất lớn, có người, chính là vì hy vọng này mới có thể sống được.
Triệu An An cũng không ngoại lệ, cô nghe thấy bác sĩ chính của mình nói như vậy, trong lòng rất vui vẻ, bởi vì bác sĩ rất ít khi nói ngoa, ông nói cao hơn vài lần, thì đúng là cao hơn vài lần, cũng không phải vì muốn an ủi Triệu An An mà nói bừa.
Triệu An An nhập viện, một tiếng sau Triệu Chiêu cũng chạy bay từ nước Mỹ, ở cùng với con gái.
Mộc Thanh đã thảo luận phương án nghiên cứu với đoàn điều trị người Đức hơn 15 tiếng rồi.
Phương pháp và loại thuốc của Mộc Thanh đều làm bác sĩ người Đức cảm thấy khϊếp sợ.
Anh phá vỡ phương án trị liệu truyền thống, chọn cách làm hoàn toàn mới, nhưng lại giúp cho lịch sử y học đột phá một bước nhảy vọt.
Đương nhiên, phương án của anh cũng không hoàn thiện.
Số lượng người bệnh mà anh tiếp xúc so với bệnh viện chuyên ung thư này mà nói, nhỏ đến không đáng kể.
Mỗi một bác sĩ đều cẩn thận đưa ra đề nghị cải tiến của mình, bọn họ làm việc rất nghiêm túc, không muốn tuỳ tiện lấy người bệnh ra làm thí nghiệm, cho nên nói mỗi một đề nghị đều phải trải qua kiểm nghiệm thực tiễn.
Tế bào ung thư di căn với tốc độ kinh người, mỗi một ngày đều không ngừng gia tăng, cho nên Mộc Thanh không dám chậm trễ, anh không ngừng sửa chữa phương án, còn muốn vị bác sĩ chính kia bắt đầu giai đoạn trị liệu ức chế trước.
Mộc Thanh không muốn cắt bỏ tử ©υиɠ của Triệu An An, đây là cơ quan quan trọng của phụ nữ, nếu không có nó, họ sẽ nhanh chóng già đi, còn rất dễ mắc những bệnh khác, không có ưu điểm nào với thân thể.
Huống chi, mặc dù cắt bỏ tử ©υиɠ, tế bào ung thư cũng có thể di căn đến vị trí khác, không đến bước cuối cùng, Mộc Thanh sẽ không cắt bỏ.
Mặc kệ Triệu An An cứ tái phát sẽ làm tử ©υиɠ mất đi khả năng sinh dục, nhưng anh vẫn muốn giữ lại cho cô.
Đây là một bộ phận trong cơ thể cô, Mộc Thanh luyến tiếc khi phải làm phẫu thuật cắt bỏ nó.
Anh và bác sĩ người Đức đều cảm thấy, xác suất chữa khỏi cho Triệu An An là rất cao, không cần phải cắt bỏ.
Qúa trình trị liệu dài dòng, bắt đầu rồi.
Thân thể Triệu An An lại bắt đầu gầy yếu, ngày nào cô cũng phải làm các loại kiểm tra, xét nghiệm và tiêm chích.
Rất đau đớn, nhưng mà cô đã quen rồi.
Có Mộc Thanh ở đây, anh đã giảm tất cả đau đớn của cô đến thấp nhất.