“Cậu không nhớ rõ mọi chuyện của tớ, có thể chứng minh được trong lòng cậu tớ không hề có chút địa vị nào, tớ rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng!”
Thượng Quan Ngưng duỗi tay nhéo khuôn mặt đầy thịt của Triệu An An, cô được được Mộc Thanh tẩm bổ nên béo hơn rất nhiều, ngực càng lúc càng lớn, khuôn mặt cũng toàn thịt khiến người khác muốn nhéo một phen.
Triệu An An không cam lòng yếu thế muốn nhéo lại mặt Thượng Quan Ngưng, nhưng Thượng Quan Ngưng nhanh nhẹn né tránh, hai người ở trong phòng ngủ cười đùa ầm ĩ.
Mộc Thanh đứng cách đó không xa, nghe rành mạch lời nói của Triệu An An, hắn nhướng mày, nói với Cảnh Dật Thần đang ôm Cảnh Duệ: “Tại sao tớ lại cảm thấy An An mất trí nhớ là chuyện tốt a! Trước kia muốn cô ấy mặc váy giống như bắt cô ấy ra chiến trường vậy, hiện tại lại rất dễ dàng a!”
“Ừ, bản lĩnh nói dối của cậu cũng có thể phát huy tác dụng.”
Cảnh Dật Thần nhàn nhạt nói một câu, sau đó liền đem lực chú ý đặt ở trên người Thượng Quan Ngưng.
Tuy rằng Thượng Quan Ngưng cũng có tình huống thiếu hụt ký ức, nhưng những việc mấu chốt cô đều nhớ rõ ràng, chỉ có một vài chi tiết nhỏ là không rõ ràng, hắn chỉ cần kỹ càng tỉ mỉ miêu tả cho cô một lần, trên cơ bản cô có thể chậm rãi nhớ rõ.
Việc của người khác cô đều quên không sai biệt lắm, nhưng đối với chuyện của hắn, tất cả cô đều nhớ rõ!
Cô nhớ rõ sinh nhật của hắn, nhớ rõ ngày kỷ niệm kết hôn, nhớ rõ những việc phát sinh khi cô và hắn đến Cục Dân Chính, thậm chí còn nhớ rõ cô bị mợ và em họ khóa cửa nhốt ở bên ngoài một đêm sau đó được hắn ôm về nhà.
Này chứng minh ở trong thế giới của cô, hắn là người quan trọng nhất, là ký ức quan trọng nhất.
Cô không nhớ rõ dáng vẻ của Cảnh Duệ lại nhớ rõ bộ dáng của hắn.
Vị trí của hắn ở trong lòng cô vượt xa cả Cảnh Duệ.
“Ba, khóe môi của ba đang giơ lên kìa, khóe mắt cong lên, hô hấp cũng sinh ra biến hóa rất nhỏ, căn cứ vào kiến thức tâm lý học mà ba dạy cho con, con xác định, hiện tại ba đang cảm thấy đắc ý. Bà cảm thấy mẹ nhớ rõ ba hơn con, cho nên rất đắc ý phải không?”
Cảnh Duệ nói xong hết, dừng một chút, cho lão ba một đánh giá rất đúng trọng tâm: “Cùng con trai tranh giành tình cảm, ấu trĩ!”
Cảnh Duệ rất ít nói, giờ phút này lại mồm miệng rõ ràng, cực kì logic nói ra một dống, khiến Mộc Thanh đứng một bên kinh ngạc đến rớt cằm, ngay cả sự lạnh lẽo trên khuôn mặt của Cảnh Dật Thần cũng rạn nứt!
Tình huống này là sao!
Con của hắn cũng muốn trèo lên đầu hắn a!
Dám nói hắn ấu trĩ? Hắn ấu trĩ chỗ nào! Hắn là người đàn ông thành thục nhất ở thành phố A!
Sắc mặt Cảnh Dật Thần nghiêm túc trừng Cảnh Duệ, bé lại không hề yếu thế trừng mắt nhìn lại lão ba —— đối với việc mẹ thiếu hụt một phần kí ức, bé cũng canh cánh trong lòng! Bé mới là cục cưng của mẹ, ba tốt nhất nên tránh sang một bên đi!
Mộc Thanh trợn mắt há hốc mồm nhìn hai ba con hẹp hòi đang mắt to trừng mắt nhỏ, Cảnh Duệ mới hơn một tuổi, nói một người trưởng thành như Cảnh Dật Thần ấu trĩ, cũng quá quái dị đi!
Chỉ số thông minh vượt qua cả thiên tài thế giới, hắn là người thường căn bản không hiểu a!
Thật đau lòng!
Đứa nhỏ này bây giờ đã giống như một người lớn vậy, về sau còn lợi hại hơn!
Ngay cả Cảnh Dật Thần có chỉ số thông minh cao như vậy cũng thua nhóc con này!
Hắn nếu có một đứa con trai như vậy, sẽ bị ngược chết trong vòng một giây! Con trai quá thông minh thì người làm ba sẽ cảm thấy áp lực như núi!
Nhưng hiện tại xem ra, Cảnh Dật Thần cũng chưa chắc có thể quản được Cảnh Duệ, nhìn một cái, mới một tuổi đã ghét bỏ ba mình ấu trĩ, còn lấy kiến thức tâm lý học ra biện luận rất có căn cứ, không chút lưu tình chọc thủng sự đắc ý của lão ba, đây là tuyệt đỉnh thiên tài lại còn là tiểu phúc hắc độc miệng a!
Mộc Thanh không khỏi có chút đồng tình Cảnh Dật Thần, Cảnh Duệ hoàn toàn kế thừa bản tính phúc hắc của hắn, về sau mỗi ngày trôi qua sẽ rất khổ sở.
Ai nha, gần đây phôi thai do ông nội nuôi dưỡng cũng phát triển không tôi, hắn có phải nên nói với ông nột một tiếng, chọn một phôi thai bình thường để nhờ người mang thai hộ, nếu phôi thai quá tốt, tương lai không đào tạo cẩn thận lại trở thành một yêu nghiệt thì người làm ba như hắn phải làm sao!
Trên đường về nhà, Cảnh Dật Thần lái xe, Thượng Quan Ngưng ôm Cảnh Duệ ngồi ở ghế phụ, dịu dàng nói chuyện với con.
“Duệ Duệ, buổi tối hôm nay ở chỗ cô có ăn no không? Mẹ thấy con ăn không nhiều lắm, lát nữa về nhà có muốn mẹ nấu gì đó cho con ăn không?”
Cảnh Duệ không nói chuyện, Thượng Quan Ngưng cũng không trông cậy bé sẽ trả lời.
Bé vẫn luôn như vậy, rất ít nói, trừ khi bé muốn cái gì đó mới có thể mở miệng.
Thượng Quan Ngưng đã quen con trai trầm mặc ít lời, giống Cảnh Dật Thần như đuc, cha nào con nấy, cô cũng không cảm thấy có việc gì xấu.
“Con giữa trưa ăn nhiều, cho nên buổi tối ăn ít chút, trở về không cần thêm cơm.”
Giọng Cảnh Dật Thần nhàn nhạt, nghe không ra cảm xúc gì, giống như đang trình bày một sự thật mà thôi.
Thượng Quan Ngưng cảm thấy hắn nói có đạo lý, gật đầu nói: “Ừ, vậy thì tốt, buổi tối về nhà không cần ăn thêm gì, uống chút sữa bò liền ngủ.”
Cảnh Duệ đang yên tĩnh ghé vào trong ngực của cô bỗng nhiên mở miệng nói: “Không, mẹ, con muốn ăn bánh bí đỏ hình trái tim của mẹ, mềm mại, ngọt ngào, ăn rất ngon. Hơn nữa bí đỏ rất dễ tiêu hóa, ăn nhiều một chút cũng không sao. Mẹ, mẹ có thể làm cho Cảnh Duệ ăn không?”
Nghe con trai lại nói nhiều câu với cô như vậy, Thượng Quan Ngưng liền có cảm giác được cưng chiều mà hoảng sợ!
Trời ạ, những câu hôm nay Cảnh Duệ nói còn nhiều hơn trước kia rất nhiều!
Hôm nay làm sao vậy! Quá kinh hỉ!
Thượng Quan Ngưng kích động ôm lấy con trai, vội vàng đáp ứng bé: “Làm làm làm, Duệ Duệ muốn ăn, mẹ nhất định sẽ làm cho con! Con muốn ăn nhiều hay ít đều được!”
Đối với trẻ nhỏ mới mười ba tháng tuổi mà đã biết việc ăn bí đỏ có thể dễ tiêu hóa Thượng Quan Ngưng hoàn toàn không để trong lòng, đối với Cảnh Duệ mà nói đây chỉ là trò trẻ con!
Kiến thức của bé bây giờ đã phi cực kì khủng bố vượt xa lượng kiến thức của một đứa bé bình thường.
Nhưng theo Cảnh Trung Tu mà nói, năm đó Cảnh Dật Thần cũng là như thế này, từ nhỏ đã là thiên tài, học cái gì cũng rất nhanh, trí nhớ siêu quần, năng lực lý giải cực mạnh, dạy cái gì cũng rất dễ dàng.
Thượng Quan Ngưng sớm đã biết con trai rất thông minh, đối với việc bé thỉnh thoảng lơ đãng biểu lộ ra một mặt thiên tài đã tập mãi thành thói quen.
Lúc này, cô chỉ thấy kích động vui sướиɠ vì con trai đã nói chuyện với cô, kể cả việc Cảnh Duệ không thích ăn đồ ngọt cũng đã quên mất!
Nhưng cô đã quên, Cảnh Dật Thần lại không hề quên.
Hắn nhàn nhạt liếc mắt nhìn con trai giảo hoạt một cái, mặt không chút biểu tình nói: “Không phải con không thích ăn đồ ngọt sao? Giữa trưa hôm nay không hề ăn bánh củ từ, cháo ngô ngọt cũng không uống.”
Cảnh Duệ ôm cánh tay Thượng Quan Ngưng, ở trong ngực cô giả vờ là một đứa bé vô tội: “Chỉ cần mẹ làm gì đó, con đều thích ăn, chẳng lẽ ba không thích ăn đồ ăn mẹ nấu sao? Mẹ, về sau mẹ đừng làm đồ ăn cho ba ăn, thật là lãng phí, mẹ chỉ cần làm cho Duệ Duệ ăn là được!”