“Ai ôi, không giận là tốt rồi! Ha ha, sau này chúng ta vẫn là chị em tốt!”
Triệu An An nói xong liền nắm cổ tay Trịnh Luân.
Cổ tay Trịnh Luân mịn màng trơn nhẵn, giống như ngọc thạch tốt nhất, xúc cảm rất tốt.
Triệu An An sờ soạng vài cái rồi đột nhiên nhớ đến chuyện Trịnh Luân từng tự sát, cô nâng hai cổ tay Trịnh Luân lên xem, bên trên trắng nõn mịn màng, trong suốt hoàn mỹ như là tác phẩm nghệ thuật, đâu có vết sẹo nào đâu!
Triệu An An nghi ngờ liếc nhìn Trịnh Luân, muốn hỏi Trịnh Luân tự sát thế nào, nhưng mà vấn đề này lại không nên hỏi.
Đâu có ai lại vạch trần vết sẹo đâu chứ!
Loại chuyện tự sát thế này, chắc chắc là điều mà đương sự kiêng kị, Trịnh Luân không giận cô là tốt rồi, cô không thể nhắc lại chuyện đó làm Trịnh Luân đau lòng.
Chẳng lẽ, Trịnh Luân uống thuốc ngủ tự sát?
Triệu An An nghĩ nghĩ, cảm thấy rất có thể.
Cô không dám hỏi nhiều, chỉ áy náy cầm tay Trịnh Luân, trong lòng hạ quyết tâm, sau này phải đối xử tốt với Trịnh Luân.
Đối với Triệu An An, Trịnh Luân cũng áy náy.
Tình cảm giữa cô và Triệu An An không có thân thiết như Triệu An An và Thượng Quan Ngưng, sau khi Thượng Quan Ngưng hãm hại Triệu An An, chỉ cần Triệu An An hạnh phúc thì Thượng Quan Ngưng sẽ không tự trách nữa, cho dù sau này Triệu An An có biết chân tướng rồi làm ầm làm ĩ thì Thượng Quan Ngưng cũng không lo lắng, hai người có cãi nhau thì cũng vậy thôi, vẫn là chị em tốt.
Trịnh Luân hãm hại Triệu An An, trong lòng có chút bất an, lo lắng Triệu An An sẽ tức giận, cho nên luôn đối xử tốt với Triệu An An.
Hai người đều nhường nhịn đối phương, suy nghĩ vì đối phương, cho nên quan hệ còn thân thiết hơn trước.
Thượng Quan Ngưng và Trịnh Luân chọn váy cưới cho Triệu An An, sau đó lại chọn lễ phục phù dâu cho Trịnh Luân.
Phù dâu của Triệu An An chỉ có một mình Trịnh Luân, Thượng Quan Ngưng đã kết hôn, không thể làm phù dâu cho cô nữa.
Có một phù dâu cũng làm Triệu An An cảm thấy đủ rồi, nhưng cô có hơi lo lắng, chờ đến khi Trịnh Luân kết hôn, ai làm phụ dâu cho Trịnh Luân đây!
Ba người lựa chọn váy cưới vui vẻ, bên chỗ Cảnh Dật Thần, không khí có hơi ngưng trọng.
Tiểu khu Lệ Cảnh, nhà Thượng Quan Ngưng, Cảnh Dật Thần ôm Cảnh Duệ ngồi trên sô pha, hai sô pha khác thì có Cảnh Dật Nhiên, Tiểu Lộc, Trịnh Kinh và Mộc Thanh.
Lúc đầu Mộc Thanh định đi chọn váy cưới cùng với Triệu An An, nhưng sau khi Thượng Quan Ngưng và Trịnh Luân đi theo Triệu An An thì hắn đã bị Cảnh Dật Thần gọi tới.
“Gần đây Dương Mộc Yên hoạt động rất thường xuyên, đã có mười một người Quý gia bị gϊếŧ, Quý Bác thuê bốn sát thủ nhưng đều chết ở chỗ của ả, không có ai còn sống trở lại. Dựa theo phỏng đoán của Tiểu Lộc, người đi theo bảo vệ an toàn cho Dương Mộc Yên là sát thủ đứng đầu, Tử Thần.”
Cảnh Dật Thần vừa nói, Mộc Thanh và Trịnh Kinh liền hút khí.
Sát thủ đứng đầu, thật ra chưa ai nhìn thấy mặt bọn họ, bọn họ đều dùng biệt hiệu, khi chấp hành nhiệm vụ đều mang mặt nạ, bây giờ mặt nạ đều được chế tạo giống như người thật.
Danh hiệu sát thủ “Tử Thần”, mọi người chỉ biết đó là đàn ông, còn tên và mặt thật là gì thì không ai biết.
Thật ra, không chỉ không ai biết dáng vẻ của “Tử Thần”, mà Tiểu Lộc cũng thế.
Nếu không phải bọn họ quen biết Tiểu Lộc, căn bản là không biết, sát thủ số hai thế giới – Angel lại có gương mặt búp bê với giọng nói búp bê không khác gì đứa nhỏ mười tuổi như thế.
Tiểu Lộc cũng không biết thân phận thật sự của “Tử Thần” cho lắm, giống như thân phận của cô được giữ bí mật trong giới sát thủ, thân phận của “Tử Thần” cũng vậy.
“Tôi cũng không quen ‘Tử Thần’, tôi chỉ cảm thấy cách thức gϊếŧ người của hắn giống với phong cách của ‘Tử Thần’, nếu người bên cạnh Dương Mộc Yên là hắn, chúng ta gặp phiền phức rồi.”
Tiểu Lộc thản nhiên mở miệng.
Trong khoảng thời gian này, từ sau khi Cảnh Dật Nhiên làm giải phẫu thì khôi phục rất tốt.
Hắn vẫn luôn tìm cách liên lạc với Dương Mộc Yên, nhưng Dương Mộc Yên rất cẩn thận, chỉ gặp Cảnh Dật Nhiên một lần, thời gian gặp gỡ còn rất ngắn.
Dung mạo của ả lại thay đổi, ngay cả giọng nói cũng thay đổi, cho nên Cảnh Dật Nhiên không dám xác định người mình nhìn thấy có phải là Dương Mộc Yên hay không.
Hắn dẫn Tiểu Lộc đi theo, cũng chính là lúc này, Tiểu Lộc gặp người đàn ông bên cạnh Dương Mộc Yên.
Trực giác của cô xuất hiện tín hiệu nguy hiểm, lập tức đề phòng người đàn ông kia, cảm giác của cô rất nhạy cảm, sát khí trên người gã đó quá nặng, không phải thứ mà người thường có thể có được.
Còn nữa, cái chết của những người nhà họ Quý, dựa trên thi thể thì Tiểu Lộc có thể kết luận, người đàn ông đó, chính là ‘Tử Thần’.
Chỉ có gã mới có cách gϊếŧ người cố chấp như vậy, lại dễ dàng trốn thoát như vậy, còn để người ta nhận hết tra tấn trước khi chết.
Chắc chắn “Tử Thần” cũng có năng lực đặc biệt, Tiểu Lộc không thể xác định thân thể của gã đã được cải tạo hay chưa, nhưng cô xác định năng lực của hắn không giống bình thường.
Mười sát thủ đứng đầu thế giới, không ai bình thường, ai cũng có ưu thế mà mọi người không thể đoán được.
Cảnh Dật Thần hỏi: “Tiểu Lộc, cô chống lại gã, có mấy phần nắm chắc?”
Tiểu Lộc do dự một chút, nói nghiêm túc: “Chắc là năm phần, từ khi gã xuất đạo đến giờ chưa từng thất bại, có thể xếp hạng nhất thì thực lực không thể khinh thường.”
Cảnh Dật Nhiên nhìn Cảnh Dật Thần: “Nói trước, không được để Tiểu Lộc đi mạo hiểm, chẳng lẽ cả đám người mà không đối phó được với một người phụ nữ, lại để Tiểu Lộc đi, chẳng phải là để em ấy chịu chết sao? Tôi mặc kệ!”
Cảnh Dật Thần không liếc nhìn hắn, nói với Mộc Thanh và Trịnh Kinh: “Sau khi Dương Mộc Yên gϊếŧ hết người của Quý gia, chắc chắn sẽ cướp lấy tài sản Quý gia. Trong khoảng thời gian này là thời cơ tốt nhất để gϊếŧ ả, bỏ qua cơ hội này, Trịnh Luân và Triệu An An sẽ gặp nguy hiểm.”
Tài sản Dương gia trong tay Dương Mộc Yên đã bị ả tiêu xài gần hết, cho nên ả mới đánh chủ ý lên Quý gia.
Còn nữa, ả dùng thủ đoạn phi pháp, gϊếŧ người Quý gia rồi chuyển tài sản lên danh nghĩ của mình.
Nhưng tài sản của những người đó chỉ có mấy trăm mấy ngàn vạn mà thôi, đối với Dương Mộc Yên mà nói, đây là muối bỏ biển, căn bản là không đủ dùng.
Ả đang chèn ép Quý Bác, để hắn giao hết tài sản Quý gia, ả sẽ ngừng việc gϊếŧ người.
Quý Bác chỉ nắm được một phần tài sản Quý gia mà thôi, phần lớn nằm ở trong tay bà cụ Quý, đem toàn bộ tài sản Quý gia chắp tay dâng cho người khác, so với gϊếŧ bà ta còn dễ chịu hơn.
Nhưng mà bà cụ Quý rất cứng gắn, bà kêu Quý Bác liên lạc với Cảnh Dật Thần, để Quý gia và Cảnh gia hợp tác, loại bỏ Dương Mộc Yên.