Xong đời, vậy có phải lão gia tử sẽ càng tức giận không!
Con dâu tự tay làm quần áo cho ba chông, đây chính là sự hiếu thuận khó có được, hiện nay còn mấy người nguyện ý tự làm quần áo, vừa phiền toái vừa phí sức, mua không phải tiện hơn sao?
Hơn nữa quần áo của Mộc Vấn Sinh cực kì vừa người, nếu không nói, Triệu An An còn tưởng rằng đây là mua! Có thể làm được quần áo vừa vặn như vậy khẳng định người may đã phí rất nhiều tâm tư và công sức.
Trong lòng Triệu An An rất áy náy, hình như cô lại gặp rắc rối!
Hy vọng lần này tốt nhất không liên lụy đến Mộc Thanh.
Mộc Vấn Sinh tức giận đến dựng râu trừng mắt, nhìn Triệu lão thái thái đang đứng cách đó không xa xem trò vui: “Nhìn xem bà dạy cháu gái thật tốt, thật tức chết tôi!”
Triệu lão thái thái cũng không sợ ông, bênh người nhà cũng không cần đạo lý che chở Triệu An An nói: “Cháu ngoại của tôi tất nhiên là tốt nhất, không phải chỉ là một bộ quần áo sao? Thật là keo kiệt! Nhà chúng tôi đều lấy quần áo tốt nhất để cho Triệu An An xé đấy!”
Không quan tâm ai đúng ai sai, chọc tức Mộc Vấn Sinh rồi lại nói, kể cả muốn dạy dỗ Triệu An An, cũng phải đợi về đến nhà đóng cửa dạy dỗ, ở bên ngoài, lão thái thái khẳng định là không quan tâm che chở cục cưng của mình.
Mộc Vấn Sinh bị Triệu lão thái thái mắng đến tức giận, ông phủi tay chui vào trong xe, phanh một tiếng đóng cửa xe, không thèm phản ứng lại.
Triệu An An đứng ở nơi đó sững sờ, lại thấy một người phụ nữ trung niên có khí chất dịu dàng của Mộc gia, cười với cô nói: “An An, không có việc gì, quần áo kia là dì làm cho lão gia tử, vì làm bằng tay nên có chút không chắc chắn, cháu không cần để trong lòng, để dì làm cho lão gia tử một bộ quần áo khác chắc chắn hơn, đến lúc đó ông sẽ rất vui vẻ, tự nhiên sẽ quên chuyện này.”
Triệu An An biết người trước mặt, bà là bác gái của Mộc Thanh, gọi là gì cô không biết, chỉ biết là bà cũng là bác sĩ, nhưng chưa bao giờ biết bà lại biết làm quần áo!
Triệu An An chỉ thấy quá bà một lần, ấn tượng với bà rất ít, lúc này lại cảm thấy bà là người rất tốt.
Cô xé rách bộ quần áo mà bà cực khổ làm ra, còn luôn miệng nói quần áo chất lượng không tốt, kết quả bà cũng không hề tức giận, còn an ủi cô.
Triệu An An cảm kích không thôi, thuận miệng gọi một tiếng “Bác gái”, gọi xong cô mới ý thức được, mình lại gọi theo Mộc Thanh!
Nhưng gọi cũng đã gọi, cũng không thể thu hồi mấy chữ “Bác gái” này chứ?
Sắc mặt cô ửng đỏ, xấu hổ nói: “Thật xin lỗi, đều là cháu quá lỗ mãng, ông nội Mộc muốn đi, cháu lại lôi kéo không cho ông đi, kết quả không cẩn thận kéo rách quần áo của ông. Cháu ra tay không biết nặng nhẹ, nói chuyện thẳng thắn, ngài đừng để ở trong lòng!”
Người phụ nữ trung niên nghe vậy, ánh mắt nhìn Triệu An An không khỏi có chút ngạc nhiên.
Bà nhớ rõ ràng lần đầu tiên nhìn thấy Triệu An An, cô không biết lớn nhỏ, một chút dáng vẻ trầm ổn cũng không có, hấp tấp ồn ào như một đứa con trai.
Làm sao lại có biến hoa lớn như vậy, chẳng những ăn mặc khéo léo lễ phép chu toàn, hơn nữa lời nói cũng dịu dàng chín chắn hơn rất nhiều, còn biết thành khẩn xin lỗi, thật là khó có được.
Bà lại không biết, Triệu An An một tháng trước vẫn là tính tình ồn ào hấp tấp như thế, sở dĩ hiện tại nhìn chín chắn hơn nhiều, hơn nữa lời nói cũng ổn thỏa hơn, tất cả đều do sau khi cô đến làm việc ở trường đại học X, bị ép buộc học.
Nếu cô ở trong trường học cũng muốn ồn ào nói chuyện như vậy, những phó hiệu trưởng và chủ nhiệm đã lớn tuổi căn bản sẽ không nghe cô!
Triệu Chiêu cũng không thể giống như Triệu lão thái thái, không cho Mộc gia chút mặt mũi nào, bà cười đi đến bên cạnh Triệu An An, dùng giọng điệu quen thuộc nói chuyện với người phụ nữ trung niên: “Tĩnh Thư, An An là bị tôi chiều hư, khẳng định là con bé lại gậy chuyện, quần áo chị làm lúc nào cũng tốt nhất, lúc này bị An An làm hỏng, chỉ sợ trở về lại phải làm cho lão gia tử hai bộ mới! Tôi thấy lão gia cũng rất thích quần áo chị làm!”
Người phụ nữ trung niên tức khắc cười: “Không có việc gì, tôi cảm thấy An An khá tốt, hiện tại càng lớn càng xinh đẹp! Chỗ ba tôi khẳng định sẽ không có việc gì, lão gia tử rất dễ dỗ dành, tôi cũng thích làm quần áo cho ông, ông không chê tôi không khéo tay, tôi liền làm nhiều hơn vài món, lần tới nhất định sẽ làm chắc chắn hơn!”
Mấy người lại nói vài câu, lúc này mới rời đi, từng người lên xe tự mình về nhà.
Lúc Triệu An An về đến nhà, sau lưng liền bị Triệu lão thái thái đập một cái.
Cô khoa trương “Ai da” một tiếng, la lớn: “Bà ngoại, ngài muốn gϊếŧ chết cháu ngoại mình sao!”
“Ai nói cháu là cháu ngoại của bà, mẹ cháu là bà nhặt được, cháu cũng chỉ là nhặt được!”
Lão thái thái khó thở, cái gì cũng nói ra được.
Một bên Triệu Chiêu bất mãn kêu bà: “Mẹ ——”
Dạy dỗ Triệu An An thì cứ dạy đi, sao lại còn lôi bà vào làm gì, còn nói bà là nhặt được, thật là càng già càng biết nói dối!
Lão thái thái còn tưởng con gái muốn cầu xin cho cháu gái, bà trừng mắt nhìn con gái liếc mắt một cái, giọng lạnh lùng nói: “Con câm miệng!”
Triệu Chiêu đành phải ngoan ngoãn câm miệng.
Tuy rằng lão thái thái đã lớn tuổi, nhưng khí thế cả người chẳng những không giảm ngược lại càng thêm bức người, vừa trừng mắt ngay cả Triệu Chiêu cũng sợ tới mức trái tim nhỏ bé nhảy lên bùm bùm.
“Hôm nay rốt cuộc là có chuyện gì? Tại sao cháu lại xé quần áo của lão già họ Mộc kia?!”
Lão thái thái rất tức giân, cháu gái không có một ngày nào có thể khiến bà bớt lo, có thể nói chuyện nhiều như vậy với Mộc Vấn Sinh, một cô gái lại kéo rách quần áo của người ta đúng là mất mặt!
Nếu muốn xé cũng nên xé của thanh niên trẻ tuổi đẹp trai? Xé của một ông già để làm gì!
Triệu An An không phục, cứng cổ nói: “Cháu chỉ nhẹ nhàng lôi kéo một cái, kết quả liền bị rách, đây không phải do cháu! Vốn dĩ là do vải dệt của bộ quần áo kia không chắc chắn, hơn nữa do được may thủ công nên không rắn chắc!”
“Nói linh tinh!” Lão thái thái mới không tin lý do của Triệu An An, kể cả quần áo của Mộc Vấn Sinh không rắc chắc thì cũng không thể vừa kéo liền hỏng, đó là vải chứ không phải giấy!
“Kể cả áo là do cháu không may kéo hỏng, quần thì sao? Một cái ống quần làm sao lại bị cháu xé thành hai nửa?”
Triệu An An có chút chột dạ, ấp úng nói không ra lời.
Cô không thể nói, là cô mặt dày mày dạn ôm đùi Mộc Vấn Sinh không cho ông đi, kết quả lúc đứng lên không cẩn thận làm quần của ông bị hỏng?
Bà ngoại nếu biết cô ăn nói khép nép cầu xin Mộc Vấn Sinh như vậy, lại còn là vì Mộc Thanh, đêm nay thế nào cũng phải đánh gãy chân cô.
Nhưng mà Triệu An An không nói, không có nghĩa Triệu lão thái thái đoán không được.
Bà chẳng những khôn khéo, hơn nữa cực kì hiểu rõ Triệu An An, thấy cô không chịu nói, trực tiếp hỏi: “Hôm nay cháu đứng lại nói năng lảm nhảm với lão già kia, có phải vì Mộc Thanh hay không?”