Tiểu Lộc hiện tại khẳng định đã rất muốn gϊếŧ hắn, việc này lại hợp tâm ý của hắn, hắn còn sợ cô không tới!
Đường Thư Năm không chờ đợi lâu lắm, Tiểu Lộc rất nhanh liền tìm tới bệnh viện, việc này vừa làm cho Đường Thư Năm vừa sợ hãi lại vừa vui mừng.
Sợ hãi chính là, thủ đoạn truy lùng của Tiểu Lộc cao siêu như vậy, tốc độ nhanh như vậy, hắn nếu muốn chạy trốn để bảo vệ tính mạng là điều không thể!
Vui mừng chính là, năng lực Tiểu Lộc mạnh như vậy, chứng tỏ thân thể của cô có tố chất rất cường hãn, nếu hắn có thể trở nên giống cô, thì cánh tay sẽ phục hồi như cũ, tố chất thân thể cũng sẽ tăng lên, từ đó về sau hắn sẽ không sợ ai hết!
Bệnh viện rất nhỏ, chỉ còn có mấy người hộ lý đang ngồi trước cửa phòng bệnh đang buồn ngủ, bệnh viện cũng rất ít bệnh nhân, đa số phòng bệnh đều trống.
Trên hành lang đèn không phải rất sáng, nơi nơi đều là một mảng tái nhợt, thoạt nhìn có chút âm trầm khủng bố.
Tiểu Lộc nhẹ nhàng không tiếng động đi vào.
Có lẽ đối với người khác mà nói, nơi này hoàn cảnh rất dễ dàng làm cho người khác cảm thấy sợ hãi, nhưng là đối với Tiểu Lộc mà nói, cô từ trước tới nay không biết hai chữ sợ hãi viết như thế nào!
Bệnh viện, nơi nơi đều tràn ngập nồng đậm mùi nước sát trùng, mà trong mùi này có hỗn hợp mùi máu.
Mùi trên mỗi người đều bất đồng, mùi máu mỗi người đều không giống nhau, chẳng qua hơi thở đó rất mỏng manh, khứu giác đó người bònh thường không thể nhận ra, mà khứu giác động vật rất nhạy, bọn chúng có thể phân biệt được mùi hương của chủ nhân, và những người xa lạ.
Khứu giác của Tiểu Lộc thuộc loại siêu nhân, thậm chí so với động vật còn nhanh nhạy hơn, cho nên cô mới có thể đuổi theo Đường Thư Năm, mà sẽ không nhầm được.
Đương nhiên, đây cũng là ở trong phạm vi nhất định thì Tiểu Lộc mới có thể phát huy tác dụng của khứu giác, truy tìm tung tích mục tiêu, nếu khoảng cách quá xa, ví dụ như nói Đường Thư Năm ở thành phố B, mà cô ở thành phố A, vậy thì khẳng định không thể truy lùng.
Huống chi hiện tại bọn họ ở cùng một địa phương, tìm được Đường Thư Năm rất dễ.
Trừ khi Đường Thư Năm trốn đến dưới lòng đất.
Tiểu Lộc dựa theo mùi máu thanh nhàn nhạt lan tỏa trong không khí kia, nhanh tróng cô liền tới tầng cao nhất.
Bệnh viện nhỏ này tổng cộng có mười bốn tầng, phía dưới chín tầng là phòng khám bệnh, năm tầng còn lại là phòng bệnh, bệnh viện này để nói đã là một bệnh viện rất nhỏ.
Tới mười bốn tầng, mùi máu đã trở nên rất nồng đậm, mà ở nơi này còn mang theo mùi hương thuốc mê nhàn nhạt.
Thật là không biết tự lượng sức mình!
Tiểu Lộc ở trong lòng cười lạnh, thế nhưng còn muốn dùng thuốc Me yao làm cô hôn mê! Cô đối nhưng mấy loại thuốc như vậy đều không có vấn đề gì, đừng nói là loại nồng đậm này, cho dù là là loại nặng gấp mười lần thì cô căn bản cũng sẽ không có việc gì.
Cô đẩy ra một gian phòng bệnh, chậm rãi đi vào.
Đường Thư Năm nằm ở trên giường bệnh, trên khuôn mặt tái nhợt tràn đầy hoảng sợ và tức giận, hắn lạnh giọng chất vấn: “Angel, sao cô lại theo tới đây?! Không phải đã đáp ứng tôi, chỉ cần tôi thả Cảnh Dật Nhiên, thì cô sẽ không tiếp tục đuổi gϊếŧ tôi sao?! Lời nói của cô sao không có tí hiệu lực nào vậy!”
Tiểu Lộc nhìn hắn một cái, dùng ngữ khí đạm mạc nói: “Không phải mày vẫn luôn đang đợi tao sao? Nếu không, vì cái gì mà mày lại để lại dấu vết rõ ràng ngư vậy? Cố ý dẫn tao tới bệnh viện này, chắc là có vài chiêu gì đó đối phó với tao đi? Mê yao liền tính, đối vớii tao một chút hiệu quả cũng không có, thuốc mê có lẽ còn có thể có chút hiệu quả, bất quá lượng thuốc yêu cầu chỉ sợ cái bệnh viện nhỏ này không đủ.”
Đường Thư Năm kinh ngạc nhìn về phía cô, lúc sau chính là mừng như điên! Trên khuôn mặt tái nhợt của hắn lộ ra một lớp đỏ ửng không bình thường. Hưng phấn đến nỗi phần tay bị cụt cũng không cảm giác được.
Hắn điên cuồng cười ha ha, cũng căn bản không cùng Tiểu Lộc lại vòng vo, dùng thần sắc tham lam nhìn chằm chằm Tiểu Lộc nói: “Tiểu nha đầu, đem bí mật thân thể cô nói cho tôi, có lẽ tôi cao hứng còn có thể tha cho cô một đường sống không chừng!”
Tiểu Lộc hơi hơi sửng sốt, theo sau mới ý thức được chính mình làm bại lộ một ít tin tức quan trọng.
Bất quá, cô không hề có hoảng loạn.
Trên thế giới này, người biết đến bí mật thân thể của cô cũng không nhiều, những người này, hoặc là vì ích lợi hoặc là xuất phát từ tình cảm, không dễ dàng sẽ đem bí mật của cô thông báo ra thiên hạ. Mà những người biết được bí mật thân thể cô mà muốn lợi dụng cô, hiện tại đã không còn một người nào sống.
Đường Thư Năm nếu phát hiện bí mật của cô, như vậy cô liền càng không thể buông tha cho hắn.
Tiểu Lộc đứng ở bên cạnh giường bệnh, dùng ánh mắt tự như giếng cổ không chút gợn sóng nhìn chằm chằm Đường Thư Năm, nhàn nhạt nói: “Nếu tao không nói thì sao?”
Khoảng cách gần như vậy, Đường Thư Năm thế nhưng không sợ Tiểu Lộc bóp chết hắn chút nào, một chút sợ hãi cũng không có, tất cả đều là vẻ hưng phấn kích động!
“Nếu cô không nói, người vừa mới được cô cứu ra Cảnh Dật Nhiên, sẽ chết không toàn thây!”
“Nga? Vẫn là anh ấy?”
Tiểu Lộc ngữ khí rất bình đạm, hoàn toàn không có sự khẩn chương nào so với lần đầu tiên hắn uy hϊếp.
Đường Thư Năm cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng là cụ thể không đúng chỗ nào thì hắn lại không thể nói, hắn đã đem mọi việc cẩn thận suy nghĩ một lần, cũng không có phát hiện chính mình có lỗ hổng chỗ nào.
Hắn bị cặp mắt to không rõ trắng đen của Tiểu Lộc nhìn chằm chằm đến có chút phát mao, trên mặt lại không có lộ ra nửa phần, vẫn kiêu căng ngạo mạn như cũ nói: “Đúng, chính là nó!”
“Mày muốn biết bí mật thân thể của tao?”
“Đúng..Mau nói, cô chỉ cần nói, Cảnh Dật Nhiên sẽ không sao!”
“Nga, không có gì, thể chất của tao quả thật khác với người thường, bởi vì máu trong thân thể tao tồn tại một loại virus, loại virus này có thể cho tao trở nên cường tráng giống như siêu nhân, cũng sẽ làm tao trở nên yếu ớt giống như đậu hũ, mày cũng muốn sao?”
Đường Thư Năm tự động xem nhẹ câu “Yếu ớt giống như đậu hũ”, hắn chỉ nghe được câu “Cường tráng giống như siêu nhân”!
Hắn thần sắc dữ tợn nói: “Tôi cucng muốn! Mau đem máu của cô cho tôi!”
Giọng nói của Tiểu Lộc một chút cũng không bị biểu tình dữ tợn của Đường Thư Năm làm ảnh hưởng, vẫn như cũ lãnh đạm mà thong dong: “Cho mày máu đương nhiên là không có vấn đề, bất quá, mày xác định không có yêu cầu nhiều lời? Trong tay mày trừ Cảnh Dật Nhiên,cũng không hề có ai khác nữa sao?”
Đường Thư Năm từ lúc muốn theo đuổi lực lượng cuồng nhiệt và thanh tỉnh thêm vài phần, nhưng hắn vẫn như cũ đoán không ý tứ của Tiểu Lộc, thuốc tê tiêm vào dây thần kinh ở tay giúp hắn ngăn sự đau đớn từ cánh tay, nhưng đồng thời cùn làm cho đại não của hắn tê mỏi.
Tư duy của hắn hiện tại đã cách xa sự linh hoạt và nhạy bén của hắn hằng ngày, hắn theo bản năng mà nói: “Trừ Cảnh Dật Nhiên ra, còn có ai?”
“Nga, thật ra cũng không có, vậy là tốt rồi. Tao xem mày kiêu ngạo như vậy, còn tưởng rằng mày lại chuẩn bị cái gì đâu, nếu không có, vậy thì hiện tại...."
Tiểu Lộc nói, liền giơ súng trong tay lên, nhắm ngay trán của Đường Thư Năm, lạnh lùng nói: “Mày có thể chết!”