Nhìn thấy trong ánh mắt của Mộc Thanh có ánh lửa, Triệu An An hoảng sợ, cuống quít dùng chăn bao lấy chính mình, thấp thấp nói: “Thật sự không được……”
Mộc Thanh bị mị lực của cô làm cho say đắm, muốn đem cô kéo vào trong lòng ngực một lần nữa, nhưng cậu lại không muốn làm cho cô mệt mỏi quá mức.
Cậu cúi đầu cắn một ngụm lên bờ vai trắng nõn non mịn của Triệu An An, cậu đem cô bế ngang lên, bước vào phòng tắm.
Vào phòng tắm, Triệu An An thậm chí không còn chủ sức lực nào.
Cả người cô đều vô lực dựa vào người Mộc Thanh, để anh tùy ý bôi sữa tắm toàn thân để giúp cô tắm sạch cơ thể.
Triệu An An lúc này mới phát hiện, thân thể của mình rất sạch sẽ, rõ ràng là cô đã nửa tháng không tắm rửa, tay chân tất cả đều là tro bụi bửn mới đúng, sao lại giống như tắm rồi vậy?
Cô giương mắt nhìn về phía Mộc Thanh, nhẹ giọng hỏi anh: “Ngày hôm qua anh tắm cho em?”
Mộc Thanh bộ dáng vũ mị của cô, đem cô dồn vào tường hung hăng hôn một phen, cho đến khi đôi môi của cô sưng đỏ lên, mới buông cô ra, ôm vòng eo mềm mại của cô rồi sủng nịch nói: “Ngày hôm qua truyền dịch dinh dưỡng cho em cho nên không thể tắm rửa, anh lấy khăn lông lau từ trên xuống dưới cho em rồi, đem toàn thân trên dưới tất cả đều lau một lần, cũng không khác gì tắm rửa mấy.”
Triệu An An bị cậu hôn mà hơi thở hỗn loạn, cánh môi cô có chút đau đớn, nhưng chính cô lại trực tiếp xem nhẹ sự đau đớn này, cô bị Mộc Thanh ôm ở trong ngực, chỉ cảm thấy thiên đường cũng chỉ như thế! Cô thật ngọt ngào, như vậy hạnh phúc!
Cô nâng cánh tay, nhìn thoáng qua, sau đó lại nhìn nhìn tay chân chính mình, kinh ngạc phát hiện, móng tay dài của cô đã không còn nưã, giờ đã khôi phục lại móng tay nhắn mà cô yêu thích.
Cô ôm vòng em rộng dày của Mộc Thanh, ngữ có chút làm nũng hiếm thấy: “Anh cắt móng tay cho em sao? Ai cho anh cắt hết của em, để lại có khi còn hữu dụng hơn!”
Trong lòng Mộc Thanh không chịu sự khống chế mà nhảy dựng lên, cúi đầu lại hôn cô.
Cậu có hôn thế nào cũng không đủ, cậu tham luyến sự thơm ngọt trên cánh môi của cô, dùng sức đem cô đè ép trên người, như muốn khảm cô vào người.
Triệu An An không nghĩ tới lại bị Mộc Thanh hôn, cô có chút buồn cười, rồi lại cảm thấy đau lòng.
Cô có thể cảm nhận được đáy lòng của Mộc Thanh yêu cô sâu đậm như thế nào, có thể cảm nhận được hiện tại anh có bao nhiêu quý trọng cô, cái loại tình yêu này, làm cô cảm thấy, bây giờ có chết thì cô cũng cam tâm.
Trên thế giới này, không bao giờ có người yêu cô giống Mộc Thanh như vậy!
Rốt cuộc cô có chỗ nào tốt, có thể được một người đàn ông ưu tú như vậy yêu thương, đối với cô khăng khăng một mực, ngoan ngoãn phục tùng cô.
Khóe mặt Triệu An An có một giọt nước mặt trong suốt chảy xuống, cô nhắm mắt lại, hôn lại Mộc Thanh, tận tình hưởng thụ sự vui sướиɠ do tình yêu nồng cháy say đắm mà Mộc Thanh mang lại cho cô.
Qua một hồi lâu, Mộc Thanh mới có thể khống chế được để bản thân dừng lại.
Triệu An An mở to mắt, sóng mắt lưu chuyển, lộ ra vô sự phong tình tốt đẹp, côhơi hơi có chút nghi hoặc: “Làm sao vậy?”
Mộc Thanh rõ ràng rất muốn, cô cũng đã ngầm đồng ý, như thế nào đột nhiên dừng lại?
Mộc Thanh thâm tình nhìn người phụ nữ mình yêu sâu đận, duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc ngắn của co, tiếng nói khàn khàn lộ ra sự kìm chế du͙© vọиɠ: “Thân thể em quá yếu rồi, anh sợ em chịu không nổi, chờ khi nào em khỏe một chút…… anh sẽ lại muốn em, mỗi ngày đều sẽ muốn em, được không?”
Hóa ra là thương tiếc thân thể cô suy yếu.
Trong lòng Triệu An An mềm mại, ngọt ngào, như là ăn cam ngọt và đường phèn, thật dễ chịu.
Mộc Thanh thấy cô không trả lời, chỉ dùng đôi mắt nhìn chằm chằm cậu, trong lòng cậu cũng rối tinh rối mù.
Cậu dắt tay Triệu An An tay, đan ngón tay vào bàn tay cô, ngữ khí ôn nhu nói: “Móng tay em dài như vậy,để lại làm gì, lại làm mình bị thương thì làm sao bây giờ? Không phải em vẫn luôn thích ngón ngắn sao? Tối hôm qua anh cắt cả móng chân và móng tay cho em, dàu như vậy, một tháng này em không cắt móng tay sao?”
Giọng nói Mộc Thanh ôn nhu, nhẹ nhàng động lại ở nội tâm Triệu An An, giống như một cọng lông vũ, làm cho lòng cô ngứa ngáy.
Cô ôm Mộc Thanh rắn chắc ở trong ngực, thanh âm lại khôi phục sự thanh thúy hoạt bát trong dĩ vãng: “Em không nhớ rõ là đã bao lâu em không cắt, em là cố ý để lại, không có vũ khí khác, nuôi moang tay thì lúc hữu dụng cogn dùng làm vũ khí!"
Cô quả thật rất thích Mộc Thanh cắt móng tay cho cô, chỉ tiếc lúc cắt cô lạo không nhìn thấy, chắc hẳn đó là một cảnh tượng vô cùng hạnh phúc.
Cô chưa thấy người đàn ông nào đau lòng cho người phụ nữ, lại còn cắt móng tay cho người phụ nũe của mình cảm.
Triệu An An bị cầm tù nửa năm, cũng luôn nghĩ đến Mộc Thanh nửa năm.
Thông thường, khi cô gặp được vấn đề nan giải khó giảu quyết vào lúc trọng đại, người mà cô nghĩ đến đầu tiên không phải Mộc Thanh, mà là Cảnh Dật Thần.
Cảnh Dật Thần là anh trai cô, tuy rằng chỉ là anh họ, nhưng không khác gì anh ruột, cô là em gái, có cái vấn đề lung tung rối loạn gì cũng đều tìm anh trai giải quyết, huống chi, người anh này của cô ngoài việc không thể kéo người chết từ tqy diêm vương trở về ra thì không có gì là làm không được, cô kêu Cảnh Dật Thần làm giải quyết việc đã thành thói quen, hơn nữa hiệu suất cũng rất cao nhanh và tiện, cho nên cô không nghĩ đến Mộc Thanh.
Chính là, có lẽ là khoảng thời gian trước sống rất tốt cùng Mộc Thanh, cho nên mối quan hệ cũng có sự tiến triển, có lẽ là cô đã đem giấu Mộc Thanh ở dưới đáy lòng lâu lắm rồi, cho nên nửa năm qua, cô nhắm mắt hay mở mắt đều nghĩ tới Mộc Thanh.
Lúc tỉnh sẽ nhớ, lúc ngủ sẽ mơ về, trong mơ tất cả đều là Mộc Thanh!
Cô vẫn luôn hy vọng Mộc Thanh sẽ đến cứu cô, kết quả người tới cứu cô quả thật là Mộc Thanh!
Không biết sao lại thế này, hình ảnh anh trai trong lòng Triệu An An hoàn toàn bị Mộc Thanh thay thế được.
Có lẽ, chỉ có cô biết, cô ở trong lòng Mộc Thanh rốt cuộc có bao nhiêu quan trọng, cho nên cô mới tin tưởng vững chắc, Mộc Thanh nhất định sẽ tìm đến cô, cho nên cô mới có thể thử hết mọi biện pháp để truyền tin tức ra phía bên ngoài.
Cô để móng tay, không phải là dùng để phòng bị cái kẻ cơ bắp kia, mà là bởi cô căn bản không phải đối thủ của hắn, cho nên liền định dùng mười cái móng tay để làm dao nhỏ, chỉ sợ cũng đánh không thắng được người đàn ông kia, Lại nói, kẻ cơ bắp cũng căn bản không có động gì đến cô, cho nên cô cũng không sợ hãi người đàn ông trầm mặc kia.
Cô nuôi móng tay dài, đều là dùng để dọa thôi.
Mộc Thanh nhìn vẻ mặt cao hứng sâng lạn của Triệu An An lại rất đau lòng.
Tuy rằng đã biết được người đàn ông trông coi Triệu An An chưa từ động chạm gì đến cô, nhưng cậu vẫn không yên tâm hỏi: “Người đàn ông kia không có làm khó em chứ? Có đánh em bị thương không?”
Triệu An An lắc đầu, bỗng nhiên lại gật gật đầu, có chút tức giận nói: “Hắn thật là quá xấu rồi! Em chỉ cần chạy trốn, là hắn lại không cho em cơm ăn! Hơn nữa em có câu dẫn hắn như thế nào hắn cũng đều không mắc lừa, em lớn lên cũng không xấu a, có phải là hắn không thích phụ nữ không! Bằng không em đã có khả năng nhân cơ hội chạy trốn!”