Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã

Chương 459: Thiên sứ và ác quỷ (2)

Không có người nào quan tâm hắn như vậy.

Không có một ai.

Ngay cả Chương Dung đã chết cũng sẽ không nửa đêm đi sờ trán hắn, sẽ không quan tâm hắn có hạ sốt hay không, sẽ không đau lòng hắn bị thương có nghiêm trọng hơn lần trước hay không. Việc bà quan tâm, vĩnh viễn chỉ là hôm nay hắn có thể lấy bao nhiêu tài sản từ tay Mạc Lan, có thể cướp được bao nhiêu thế lức trong tay Cảnh Dật Thần.

Ngay cả Mạc Lan cũng không thể ngày đêm chăm sóc hắn, bà đã lớn tuổi, thân thể không chịu nổi dày vò như vậy, hơn nữa, Mạc Lan xuất thân là người thế gia vọng tộc, hành động đều dựa vào quy củ của hào môn, bác sĩ và người hầu chăm sóc hắn còn tốt hơn bà gấp trăm lần, bà không cần quá mức lo lắng.

Chỉ có Tiểu Lộc, sẽ ở đêm khuya tĩnh lặng, thử nhiệt độ cơ thể của hắn, xem xét vết thương của hắn.

Cảnh Dật Nhiên mở cửa, đi ra ngoài.

Đêm khuya mùa đông rét lạnh, tĩnh mịch, hiu quạnh.

Trên đường cái không còn một người đi đường, hắn quấn chặt áo khoác của mình, nhanh chóng tiến lên khắp nơi tìm kiếm.

Một giọng nói lạnh lùng bỗng nhiên vang lên sau lưng hắn: “Anh tìm tôi?”

Là câu hỏi nghi vấn, nhưng trong giọng nói lại là sự khẳng định.

Cảnh Dật Nhiên vui sướиɠ quay đầu lại, liền nhìn thấy Tiểu Lộc ăn mặc đơn bạc đứng ở phía sau hắn.

Hắn nhanh chóng cởϊ áσ, đem Tiểu Lộc bọc lại, sau đó một tay bế cô lên, vắt lên vai đi về biệt thự.

“Ai cho cô nửa đêm chạy ra ngoài? Ai cho cô tùy hứng như vậy? Sức khỏe của cô cũng tốt thật đấy! Sao không dứt khoát tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chạy ra phố đi, trời lạnh như vậy còn không biết đường mặc quần áo tử tế! Cô có phải đợi tôi đuổi theo hay không? Lần sau lại tức giận như vậy thì đi luôn đi, tôi không thèm đi tìm, cho cô chết lạnh đi!”

Cảnh Dật Nhiên càng nói càng tức giận, giơ tay liền trực tiếp đánh lên cái mông co dãn của Tiểu Lộc “Bạch bạch bạch”.

Tiểu Lộc bị hắn đánh vào mông, cả người chợt căng cứng lên.

Một cảm giác khác thường từ mông nháy mắt truyền đến khắp toàn thân, làm cơ thể cô căng cứng, vừa thẹn vừa giận hô: “Cảnh Dật Nhiên, anh dừng tay!”

Cảnh Dật Nhiên lại căn bản là không nghe cô, mông của Tiểu Lộc vừa mềm lại vừa co dãn, xúc cảm tốt đến không chịu được, hắn vỗ vỗ, thế nhưng không tự giác lại nhéo nhéo.

Trực tiếp chọc giận Tiểu Lộc.

Cô xoay người một cái, mạnh mẹ đảo ngược vị trí của hai người, sau đó, cô quăng qua vai một cái, trực tiếp ném Cảnh Dật Nhiên ngã xuống đường.

Trên mông không còn bàn tay tàn sát bừa bãi, Tiểu Lộc cảm thấy tim đập bình thường rất nhiều.

Cô vỗ vỗ tay nhỏ của mình, quấn chặt quần áo trên người, không nhanh không chậm đi đến cửa sổ của biệt thự, trực tiếp nhảy vào trong, mặc kệ Cảnh Dật nhiên đang nằm trên đường cái kêu gào thảm thiết.

Ngày hôm sau rời giường, Tiểu Lộc vẫn ăn mặc như đêm qua, hạ thân chỉ mặc một cái qυầи ɭóŧ màu trắng, nhanh như chớp chạy tới phòng ngủ của Cảnh Dật Nhiên.

Mỗi buổi sáng Cảnh Dật Nhiên đều kiểm tra bộ vị nào đó của mình, muốn nhìn một chút công năng của nó đã khôi phục bình thường hay chưa, kết quả bị Tiểu Lộc giống như một cơn gió không thèm gõ cửa lập tức xông vào.

“Cảnh Nhị ca, tay tôi bị làm sao vậy? Sao lại bị bao thành bánh chưng thế này?”

Cảnh Dật Nhiên luống cuống tay chân kéo chăn khẩn cấp che dấu bộ phận mấu chốt của mình, ngẩng đầu nhìn thấy cặp đùi thon dài trắng nõn của Tiểu Lộc thiếu chút nữa thì chảy máu mũi.

Buổi sáng hôm nay tại sao lại hỗn độn như vậy a!

“Tiểu Lộc, cô không biết vào phòng người khác phải gõ cửa hay sao? Ba mẹ cô không dạy cô sao?”

“Cảnh Nhị ca, tôi không có ba mẹ……”

Khí thế của Cảnh Dật Nhiên tức khắc bị gọt bỏ một mảng lớn, nhưng mà hắn bị cặp đùi trắng nõn của Tiểu Lộc làm cho hoa mắt, tức giận nói: “Vậy cô cũng biết, không thể mặc qυầи ɭóŧ đi dạo khắp nơi chứ?!”

“Tôi không đi dạo a, chỉ có vào phòng của anh, những chỗ khác cũng chưa đi đến! Ồ, tôi đã biết, ý anh là không thể mặc qυầи ɭóŧ đi vào sao? Tôi…… Muốn tôi cởϊ qυầи lót sao? Nhưng mà chị Thượng Quan nói, không thể tùy tiện cởϊ qυầи áo trước mặt đàn ông, tôi vẫn nên…… không cởi đi?”

Cảnh Dật Nhiên cảm thấy, hai nha đầu chết tiệt trong cơ thể của Tiểu Lộc đều không khiến người khác bớt lo!

May là không có cái thứ ba, nếu không mạng của hắn khẳng định không còn!

“Ai nói cô cởϊ qυầи lót?! Nhanh chóng quay lại mặc váy vào! Về sau không được chỉ mặc qυầи ɭóŧ đứng trước mặt đàn ông khác!”

Tiểu Lộc bĩu môi không tình nguyện “Ừ” một tiếng, xoay người đi ra ngoài.

Cảnh Dật Nhiên nhìn thấy cô đi ra ngoài, vừa muốn xuống giường, liền thấy đầu cô từ ngoài cửa ngó vào, sợ tới mức hắn vội vàng đắp chăn.

Tiểu Lộc nhìn hắn, vẻ mặt ủy khuất nói: “Cảnh Nhị ca, anh còn không nói cho tôi biết, vì sao tay tôi lại bị bao thành như vậy? Có phải ngày hôm qua tôi bị thương hay không? Tôi sẽ biến thành tàn phế sao?”

Cảnh Dật Nhiên cẩn thận tìm kiếm nguyên nhân của bệnh đa nhân cách, hắn biết hai nhân cách đều có sự độc lập riêng, cũng không biết khi đối phương chiếm cứ thân thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng lại mơ hồ biết sự tồn tại của đối phương.

Hắn không biết Tiểu Lộc rốt cuộc đã trải qua việc gì, mới có thể khiến cô bị đa nhân cách, nhưng nhất định là rất thảm thiết khiến cô không thể thừa nhận nổi, cho nên cô mới có thể sinh ra nhân cách thứ hai.

Một người thuần khiết không tì vết không rõ việc đời, có cuộc sống ngây thơ vui vẻ.

Một người âm u tàn nhẫn, vết thương chồng chất, không nhìn thấy ánh mặt trời, cuộc sống tràn ngập máu tanh cùng nguy hiểm.

Cái nào mới là cô?

Hay chính cô cũng đã đi lạc?

Quá khứ có rất nhiều chuyện, cô thậm chí còn không nhớ rõ.

Tên của cô không phải Tiểu Lộc, đây là do cô tùy ý đặt tên, giống như việc cô tùy tiện lấy họ “Thượng Quan”, chỉ vì cô cảm thấy rất êm tai mà thôi.

Cô có một khuôn mặt búp bê, giọng nói của bé gái, thân thế tất nhiên cực kỳ bi thảm, ít nhất so với Cảnh gia nhị thiếu gia bị trục xuất khỏi Cảnh gia còn thê thảm hơn nhiều.

Cảnh Dật Nhiên trong lòng tê rần, giọng nói mềm xuống.

“Ngày hôm qua tôi không cẩn thận cắt phải tay cô, là tôi băng bó cho cô. Sẽ không bị tàn phế, qua mấy ngày thì tốt rồi, đến lúc đó có thể tháo băng, mấy ngày này không được dính nước.”

Đôi mắt Tiểu Lộc ngập nước, mong đợi nói: “Tôi còn có thể ăn kẹo que sao?”

Cô rõ ràng là một người trưởng thành hai mươi sáu tuổi, nhưng tâm trí lại là một đứa bé chỉ hơn mười tuổi, mỗi địa phương trong lòng Cảnh Dật Thiên cảm thấy xúc đông.

Khó có khi nào giọng hắn mềm nhẹ nói: “Có thể ăn kẹo que, nhưng không được ăn quá nhiều, đối với hàm răng của cô không tốt.”

Tiểu Lộc nghe nói có thể ăn đường, lập tức liền vui vẻ, khuôn mặt búp bê liền sinh động hơn: “Vậy được rồi! Cảnh Nhị ca, tôi không bị tàn phế, cũng có thể ăn đường!”

Trên mặt Cảnh Dật Nhiên không khỏi cũng lộ ra tươi cười, chỉ là, ngay sau đó, Tiểu Lộc nói một câu, làm tươi cười trên mặt hắn cương cứng.

“Cảnh Nhị ca, tại sao anh đi ngủ lại không mặc qυầи ɭóŧ, lộ mông rồi còn không biết xấu hổ!”

Hóa ra vừa nãy Cảnh Dật Nhiên quá sốt ruột, chăn không đắp kín, lộ một nửa cái mông!