Mộc Vấn Sinh gật gật đầu: “Mới hơn một tháng, một cọng lông cũng chưa kịp dài đâu, là chắt trai hay là chắt gái thì tôi không biết được, dù sao thì có là được rồi!”
Cảnh Thiên Viễn cười ha ha, cả gương mặt đều hồng hào, nhìn qua còn tốt hơn những ngày không bệnh.
“Chắc chắn là chắt trai, Cảnh gia chúng tôi đã độc đinh liên tục năm đời rồi, đảm bảo cái thai của A Ngưng cũng là một thằng nhóc!”
Cảnh Dật Thần lập tức đứng lên, ngày thường hình tượng của anh là lạnh lùng hà khắc, giờ phút này lại vui sướиɠ và kích động không kém Cảnh Thiên Viễn.
Anh cũng không quan tâm trong phòng còn nhiều người như vậy, trực tiếp đi qua, một tay kéo Thượng Quan Ngưng ôm vào trong ngực, giọng nói cũng hơi run: “A Ngưng, chúng ta có con!”
Cảnh Trung Tu ngồi trên sô pha, hắn cũng vui vẻ, đây chính là chuyện vui! Hắn phải đi tìm mấy thứ cho Thượng Quan Ngưng xem như quà tặng mới được.
Ngay cả Mạc Lan sắc mặt khó coi cũng có vẻ cực kỳ cao hứng... Cháu chắt mà bà luôn hy vọng đã đến.
Thượng Quan Ngưng bị anh ôm lấy trước mặt mọi người, gương mặt lập tức đỏ lên, thầm thì từ trong lòng Cảnh Dật Thần: “Nhanh như vậy, là thật sao?”
Ý của cô là, tháng trước cô vừa dùng que thử, kết quả là không có thai, vậy mà tháng này đã có, ngay cả cô còn không tin nữa mà.
Gần một tháng rồi sao? Vì sao cô không có cảm giác gì hết!
Lỗ tai Mộc Vấn Sinh rất thính, lập tức nghe được lời nói thầm của cô.
||||| Truyện đề cử: Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc |||||
Ông phụng phịu: “Nha đầu xấu xa, còn dám nghi ngờ y thuật của ông đây, nếu ông tính sai chuyện đó, còn làm nghề này chi nữa! Con mang thai chưa được một tháng, nhiều lắm cũng mới có hai mươi mấy ngày, ông đây tài năng mới phát hiện con mang thai khi vừa bắt mạch, đã là chuyện rất kiêu ngạo rồi, con còn dám hỏi là thật hay giả!”
Thượng Quan Ngưng lập tức ngại ngùng.
Sao cô lại nghi ngờ Mộc Vấn Sinh được chứ, chỉ là cô vừa mới biết mình mang thai, không thể tin được tin vui này thôi.
Cô đã hy vọng có bé cưng từ lâu lắm rồi!
Thượng Quan Ngưng ngại ngùng, Cảnh Dật Thần lại không biết xấu hổ, anh lập tức kéo Thượng Quan Ngưng đến trước mặt Mộc Vấn Sinh, trên mặt toàn là ý cười: “Ông nội Mộc, ông khám cho A Ngưng đi, xem có cần phải chú ý điều dưỡng cho em ấy và đứa nhỏ hay không!”
Mộc Vấn Sinh lại trừng mắt, ông đã bắt mạch rồi, ông là thần y với kinh nghiệm phong phú như thế, sao lại cần bắt mạch lần hai! Thân thể Thượng Quan Ngưng không có vấn đề gì hết, ông còn xem cái rắm đó!
Chính là, không đợi ông mở miệng, Cảnh Thiên Viễn và Cảnh Trung Tu đã xông tới, hai cha con bọn họ, cha một câu con một câu.
“Ông Mộc, cháu trai tôi nói đúng, ông khám cho cháu dâu tôi đi, xem một lần sau có thể chuẩn được chứ!”
“Bác Mộc, vừa rồi bác chỉ bắt mạch cho A Ngưng có một tí, sao có thể phát hiện ra cái gì? Bác vẫn nên xem lại lần nữa đi!”
Mộc Vấn Sinh sắp bị ba thế hệ nhà này chọc tức chết rồi, ông là danh y một đời, có bao giờ phải nhận lấy thái độ nghi ngờ như thế này đâu, ông cảm thấy mình đã nhận phải tổn thương sâu đậm ở Cảnh gia, không thể tính được diện tích của bóng ma trong lòng nữa rồi!
Chính là, cuối cùng ông vẫn phải khuất phục trước “uy quyền”của ba đời Cảnh gia, nghiến răng nghiến lợi bắt mạch cho Thượng Quan Ngưng.
Lúc này, ông cẩn thận hơn lần một rất nhiều, một lát sau, ông như bị điện giật mà thu tay lại, vỗ thật mạnh vào đùi.
Mọi người trong phòng không biết chuyện gì đang xảy ra, đều khẩn trương nhìn ông.
Kết quả, ông lại tức giận: “Trời ơi, thuốc trẻ mãi không già của tôi, nha đầu này đã uống không ít rồi đúng không?! Tôi đã nói vì sao thể chất lại tốt như vậy, thì ra là uống rượu thuốc của tôi!”
Mọi người nghe ông nói ra nguyên nhân, đều nhẹ nhàng thở ra.
Cảnh Thiên Viễn khẩn trương hỏi: “Nha đầu kia uống rượu thuốc rồi có sao không? Có ảnh hưởng không tốt tới chắt trai của tôi không?”
Mộc Vấn Sinh bị lời của ông làm cho tức giận đến râu dựng ngược lên, rượu thuốc bị Cảnh Trung Tu cướp lấy, cho đến bây giờ ông vẫn đau lòng đến nỗi ngủ không yên, ngay cả râu cũng đau rớt mấy cọng! Vậy mà bây giờ Cảnh Thiên Viễn lại nghi ngờ rượu thuốc không tốt cho thai phụ, sao ông có thể chịu được!
“Mấy người đúng là được tiện nghi còn hay khoe mẽ! Nhanh trả lại rượu thuốc cho tôi, nếu không sau này tôi sẽ không đến khám bệnh cho mấy người nữa!”
Cảnh Dật Thần lập tức nói: “Ông nội Mộc, con đã mua hai bình rượu thuốc đó với giá mười triệu, gửi cho bệnh viện nhà ông, ông có thể về kiểm tra!”
Mộc Vấn Sinh nghe vậy, vuốt chòm râu ít ỏi của mình, cối cùng thì trong lòng cũng thoải mái một chút.
Đương nhiên Mộc Thanh đã nói chuyện mười triệu cho hắn biết, chẳng qua là ông quá đau lòng, lập tức quên mất chuyện này mà thôi.
Ông tức giận trừng Cảnh Thiên Viễn, nói: “Rượu thuốc của tôi là bảo vật gia truyền, khi con bé uống vào, cơ thể tốt đến nỗi có thể lên sao Hoả, chắc chắn thằng nhóc trong bụng con bé cũng tốt hơn nữa! Cứ chờ mà xem, sau khi sinh ra, khẳng định là thằng nhóc đó sẽ rắn chắc như hỗn hợp giữa hồ lô kim cương và sắt thép, đến lúc đó ngược lại không chăm sóc nỗi cũng đừng kiếm tôi!”
Cảnh Thiên Viễn lập tức cười ha ha, tâm tình tốt, ông hy vọng chắt trai có thể nghịch thiên như vậy đó.
Thượng Quan Ngưng lại không cảm thấy cơ thể mình có gì thay đổi, nhiều lắm là không dễ bị cảm mà thôi.
Còn nữa, đâu có khoa trương như ông nội Mộc nói chứ, cái gì mà hỗn hợp giữa hồ lô kim cương và sắt thép, chẳng phải đứa con của cô sẽ trở thành quái vật à!
Cô mới không cần đâu, cô chỉ cần một đứa nhỏ trắng trẻo mập mạp là được rồi.
Sắt thép gì đó... Thật hư cấu!
Cảnh Thiên Viễn lại cảm thấy so sánh đó rất tốt, ông rất thích, ông cười lớn nói: “Chắt trai của tôi nhất định là rồng giữa loài người! Nha đầu, sau này mỗi tháng con phải theo Dật Thần đến Mộc gia, để cho ông già này bắt mạch cho con, tay ông ta còn lợi hại hơn máy siêu âm trong bệnh viện đó!”
“Ông đúng là thay tôi làm chủ mà, bây giờ ngay cả tay của tôi cũng bị ông bóc lột, tôi đây đúng là sẽ mệt đến chết luôn mà! Tôi sắp trở thành cu li nhà mấy người rồi!”
Tuy ngoài miệng Mộc Vấn Sinh oán giận, trên mặt cũng có chút không tình nguyện, nhưng không có từ chối.
Thượng Quan Ngưng biết rằng ông đã đồng ý, lập tức cười nói: “Cám ơn ông nội Mộc, sau này con sẽ tặng cho ông thật nhiều dược liệu!”
Mộc Vấn Sinh vừa nghe đến hai chữ “dược liệu”, hai mắt lập tức toả sáng, cười tủm tỉm nói: “Ai ôi, ông Cảnh à, nha đầu nhà ông đúng là hiểu lòng người mà, lời nói cũng làm người ta dễ chịu hơn!”
Người trong phòng cười cười nói nói, lúc đầu không khí Cảnh gia nghiêm trọng xơ xác tiêu điều, nháy mắt đã được sung sướиɠ và vui mừng thay thế.
Cảnh Thiên Viễn có nguyên nhân sâu xa làm tâm tình sung sướиɠ, tốc độ khôi phục thân thể cũng nhanh hơn.
Ông lôi kéo Mộc Vấn Sinh không cho về nhà, không ở Cảnh gia thêm mấy ngày thì không được đi đâu hết.
“Ông ở lại nhà tôi đi, đến lúc đó cháu dâu tôi có gì không thoải mái cũng có thể khám ngay, nhà ông cách xa nội thành quá, không tiện!”
“Ông Cảnh, tôi đang nói sao ông lại tốt bụng kêu tôi ở lại nơi này, thì ra là muốn tôi trở thành máy siêu âm di động trong nhà ông!”