Triệu An An nghe cô hung hăng tiến dẫm một chân lêb trên ngực Đường Vận, khiến cho Đường Vận thét chói tai không ngừng.
Triệu An An moi moi lỗ tai, không kiên nhẫn nói: "Cô rống cái rắm, lỗ tai của tôi đã đã bị cô làm cho điếc đến nơi rồi! Hôm nay cho dù cô có kêu rách yết hầy thì cũng không ai tới cứu cô! Anh tối mà biết tôi chỉnh cô, khẳng định sẽ rất cao hứng, chị dâu của tôi lại càng cao hứng hơn,hai,vợ chồng bọn họ sẽ càng vui vẻ, nói,không trừng sẽ tặng cho tôi hơn một ngàn vạn để tùy tiện tiêu!"
“Tôi đã nói, cô hôm nay khẳng định sẽ rất khổ, kết quả cô lại làm lơ cảnh cáo của tôi, một hai phải đối nghịch với tôi, đến lúc đó bị tôi đánh chết, cũng không thể cứu vãn, là do cô quá đê tiện, ép tôu phải động thủ!”
“Triệu An An, cô bị ung thư sống không được bao lâu, dựa vào cái gì muốn kéo tôi chôn cùng cô! Tôi nói cho cô biết, việc hôm nay cô làm đối với tôi tôi sẽ trả thù, cô đừng nhanh chết quá!" trên mặt và trêb cánh tay của Đường Vận đều truyền đến đau đớn xuyên tim, lúc này cô đã hận chết Triệu An An, về sau chờ sau khi cô đi ra ngoài, nhất định sẽ tìm để giáo huấn An An một chút!
Triệu An An trên mặt lộ ra ý cười lãnh khốc, khóe môi hơi hơi giương lên một độ cung tàn nhẫn. Cái biểu tình này là cô học Cảnh Dật Thần, mỗi lần Cảnh Dật Thần lộ ra vẻ mặt này cô đều cảm thấy rất khốc, hơn nữa sẽ làm người khác thực sưh sợ hãi, cho nên cô liền luyện tập bắt trước ang, rốt cuộc cũng học được vẻ mặt của anh ba phần.
Hôm nay, rốt cuộc cũng có thể dùng tới!. Ra chương nhanh nhất tại || TRÙM TRUYỆN. com ||
Cô để lộ ra biểu tình lãnh khốc của mình, rồi trực tiếp lại quất cho Đường Vận một đường dây lưng lên người.
Đường Vận theo bản năng duỗi tay chắn, sau đó dây lưng liền trượt đến chỗ ngón tay bị Thượng Quan Ngưng dẫm hôm qua, ngón tay lập tức đã bị rách một mảnh da, lộ ra thịt non đỏ tươi
Đường Vận đau muốn chết ngất đi, nước mắt cô không ngừng rơi xuống, tiếng thét chói tai tiếng kêu lên đầy thảm thiết truyền khắp bệnh viện, làm cho Cảnh Dật Thần và Mộc Thanh đều nghe rõ rành mạch.
“Ai nha, tay cô bị thương à? Thật là xin lỗi, tôi vốn định quất vào mặt cô, bởi vì da mặt cô tương đối dày mà, bị quất vài cái chắc cũng không có việc gì! Ai mà biết cô sẽ dơ tay lên bắt lại? Bất quá không quan trọng, tôi lại một lần nữa quất vào mặt cô vào là được. Nga, cô nhớ thay ta cảm ơn người đả thương tay cô nhé, cô ấy quả là người tốt!"
Hừ, dám mơ ước đến anh trai cô, dám đoạt người đàn ông của bạn cô, đây không phải là tìm chết sao?!
Cô cũng mặc kệ Đường Vận đã cứu mạng ai, dám khi dễ tiểu mỹ nhân của cô, thì cô tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha!
Cả người khó có thể chịu đựng được đau đớn, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đại não Đường Vận, làm cảm xúc của cô ta càng thêm không ổn định, làm cô điên cuồng muốn gϊếŧ người: “Triệu An An, cô không phải giả ngu! Tay của tôi bị thương là do bị con tiện nhâb Thượng Quan Ngưng dẫm lên, về sau tôi nhất định sẽ dẫm lại, tôi muốn dẫm chết hết đám tiện nhân các cô! Anh Dật thần là của một mình tôi, các ngươi ai cũng đừng nghĩ cướp anh ấy đi khỏi tôi, tôi mới là Thiếu phu nhân của Cảnh gia!”
Triệu An An lắc đầu, thở dài nói: “Chết đến nơi rồi mà còn ở đây cậy mạnh mắng chửi người khác, trong đầu đều toàn là phân người sao? Ai, nếu không tôi dứt khoát đánh chết coi bât giờ, tránh cho về sau cô lại hại người."
Cô vừa nói song liền đem dây lưng quấb quanh cổ Đường Vận, sau đó không chút khách khí thắt thật chặt, dùng tư thế như chuẩn bị thắt chết Đường Vận.
Đường Vận ngày hôm qua vốn dĩ đã bị Thượng Quan Ngưng vừa đánh lại vừa dẫm, quăng ngã rất nhiều lần, lại còn đẻ non, thân thể có chút suy yếu vô lực, hơn nữa Mộc Thanh chán ghét cô ta, căn bản là không cho nàng cơm ăn, A Hổ mang theo người đem canh gác gắt gao, chỗ nào cô ta đều không đi được, chỉ có thể nằm ở trên giường chịu đói!
Hiện tại lại bị Triệu An An đánh một hồi, trên người đã sớm không có sức lực.
Dây lưng gắt gao thít chặt cổ cô ta, làm chi cô ta có một cản giác hít thở không thông, lại không có tí sức lực nào để đẩy Triệu An An ra!
Đường Vận trong lòng rốt cuộc cũng bắt đầu sợ hãi, cô duỗi tay gắt gao bắt lấy dây lưng, một khuôn mặt bởi vì không thể hô hấp mà nghẹn đến mức đỏ bừng, cô ta đứt quãng cầu xin tha thứ: “An…… Tôi…… Sai rồi, cầu xin…… cô buông tha cho tôi……”
Triệu An An lại căn bản không nghe, hai tay túm chặt dây lưng, dùng sức kéo lên trên.
“An An, em đang làm gì vậy, mau dừng tay!”
Ngay lúc Đường Vận cảm thấy mình không thể thở được nữa, một giọng nói lạnh băng lại vừa trầm thấp dễ nghe vang lên, giống như tiếng trời, giải cứy cô từ tay Tử Thần.
Triệu An An buông lỏng tay, Đường Vận há mồm to hô hấp, như là con cá mắc cạn được thả lại vào nước, rốt cuộc cũng sống lại.
“Anh, sao anh ngăn cản em, em gϊếŧ chết cô ta không phaei rất tốt sao! Cô ta không phải là người tốt, quá xấu rồi, đều có hại về sau cho anh và A Ngưng! A Ngưng tâm không đủ tàn nhẫn, căn bản không phải là đối thủ của cô ta!”
Triệu An An đứng lên, vẻ mặt không vui.
Mộc Thanh túm cô ra phía sau mình, trên mặt dở khóc dở cười nói: "Anh hiệu ý em mà bà nội, em ngừng trong chốc lát đi! Người này có thể tùy tiện gϊếŧ sao? Cảnh thiếu còn có rất nhiều việc muốn hỏi cô rmta, người này hiện tại không thể chết được nào!”
Nếu có thể chết, cũng không thể để en gϊếŧ người! Tay em sạch sẽ, sao có thể vì loại người này mà dính vết máu, quá không đáng!
Cảnh Dật Thần nhìn người phụ nữ nửa sống nửa chết thoi thố nằm trên mặt đất, trong lòng lại không có một tia gợn sóng.
Anh một chút cũng không đồng tình với Đường Vận, cô ta vốn dĩ có thể có được cuộc sống tốt, nhưng chính cô ta không cần, một hai phải tới chỗ này tìm chết! Nếu không phải cô ta đã từng cứu mạng anh, thì hiện tại cô ta đã chết mấy trăm lần!
“An An, en đi ra ngoài, lần sau không được sự cho phép của anh thì không được động đến mạng cô ta, cũng không cho động thủ.”
Triệu An An hừ lạnh một tiếng, quay đầu liền đi rồi.
“A Hổ, đem cô ta trên giường đi.”
A Hổ lên tiếng “Vâng, thiếu gia”, rồi sau đó liền nhanh tiến lên, có chút chán ghét đem Đường Vận ôm trở về trên giường.
Nữ nhân này quá tàn nhẫn, so với mười năm trước còn ác hơn nhiều, thế mà đem mấy chục huynh đệ bọn họ đều không có tung tích, cho nên A Hổ không thích cô ta, hiện tại lại càng không thích cô ta.
Cảnh Dật Thần đi đến trước giường, có chút đạm mạc liếc mắt nhìn Đường Vận một cái, quay đầu nói với Mộc Thanh: “Cho cô ta xem vết thương.”
Mộc Thanh kiểm tra đại khái cho Đường Vận một chút, ngữ khí nhẹ nhàng nói: “Không có việc gì, An An xuống tay như thế nào đều tự kìm, chỉ là chút vết thương ngoài da, tuy rằng sẽ đau khổ, nhưng một chút cũng không tổn thương đến gân cốt, muốn chết sẽ có chút khó khăn.”
Đường Vận bị Triệu An An đánh gần chết, lúc này nước mắt mới chảy ra: “Anh Dật thần, en vừa mới kém chút nữa đã bị Triệu An An gϊếŧ chết rồi, anh nhất định không thể buông tha cô ta! Cô ta vẫn luôn bắt bạt em, trước kia luôn là tìm em gây phiền toái, hiện tại vẫn là như vậy, hơn nữa càng ngày càng tàn nhẫn! En rất sợ, cô ta có thể gϊếŧ em hay không?”
Cô căn bản là không ở trước mặt Cảnh Dật Thần nói việc mang thai, mà là khóc lóc kể lể Triệu An An đánh mình.
Bởi vì cô ta rất rõ ràng, Cảnh Dật Thần càng biết rõ hơn ai hết, cái thai căn không phải của anh!