Phương án cuối cùng được Cảnh Dật thần phê bình chú giải, rồi anh đem tư liệu khép lại, sau đó vòng qua bàn công tác to rộng, đi đến trước mặt Thượng Quan Ngưng, duỗi tay ôm lấy cô, ngữ khí bình đạm nói: “Cảnh Dật Nhiên và những người khadc chỉ như đám khỉ diễn xiếc, lòng người xung quanh rung chuyển là điều tất nhiên, bất quá tập đoàn rất nhanh sẽ triển khai cuộc họp báo, làm sáng tỏ chuyện này.”
Thượng Quan Ngưng rốt cuộc cũng thả lỏng, dần dần khôi phục lý trí, sau đó liền phát hiện cô và Cảnh Dật Thần,đangoom nhau trong một tư thế ám muội, cả người cô đều bị ép trên bàn làm việc.
Ngón tay của Cảnh Dật Thần nhẹ nhàng xẹt qua cánh môi kiều nộn của Thượng Quan Ngưng, thấp giọng nói ở bên tai cô hỏi: “Cái bàn làm việc này có đủ lớn hay không?"
Thượng Quan Ngưng sửng sốt trong chốc lát mới phản ứng lại lời Cảnh Dật Thần nói là có ý tứ gì, má cô ngay lập tức hồng lên.
Người này sao càng ngày càng không chính chắn!
“Anh điên rồi?! Nơi này chính là văn phòng!”
Cảnh Dật Thần vẻ mặt vô tội: “Sao anh lại điên rồi, anh bất quá chỉ hỏi em xem cái bàn này như thế nào mà thôi, là do em hiểu sai ý anh, thật không có đạo lý!"
Anh vừa nói, bàn tay to liền buông lỏng eo Thượng Quan Ngưng ra, lại ngồi lại ghết của mình, biểu tình nghiêm túc bắt đầu lật xem một phần văn kiện khác, tựa như vừa rồi thật sự không có ý tứ gì khác thật.
Thượng Quan Ngưng chán nản, rõ ràng là anh giở trò gian xảo, hiện tại còn giả bộ oan uổng như thật, khả năng diễn kịch của anh ngày càng tăng.
Cô trực tiếp đi qua, duỗi tay liền nắm lấy lỗ tai anh, cô căn bản không có dùng sức, Cảnh Dật Thần lại khoa trương kêu đau, thuận thế lại đem người ôm lại vào trong l*иg ngực của chính mình, vừa muốn hôn cô, cửa văn phòng lại ngay lập tức bị mở ra, sau đó một thân ảnh nhỏ xinh xông vào.
“Anh hai, anh có nhìn thấy…… A, chị Thượng Quan, chị quả nhiên ở chỗ này! Em nghe nói, chị từ nước ngoài mang về rất nhiều đồ ăn ngon, để ở đâu vậy? Em muốn ăn!”
Tiểu Lộc thần sắc hưng phấn, hai con mắt ngập nước to lập loè vui sướиɠ, tựa hồ một lòng chỉ chú ý đến đồ ăn, đối với một màn thân mật trước mắt của hai người căn bản là làm như không thấy.
Thượng Quan Ngưng vội vàng từ người Cảnh Dật Thần đứng lên, sửa sang quần áo lại một chút, vừa muốn mở miệng, liền nghe thấy Cảnh Dật Thần lạnh lùng nói: “Tiểu Lộc, lần sau không được tùy tiện xông vào văn phòng!”
Tiểu Lộc tựa như có chút sợ anh, nghe vậy liền như con gà con mổ thóc gật đầu: “Anh hai, em biết sai rồi, từ nay về sau vào nhất định sẽ gõ cửa trước, sẽ không quấy rầy chuyện tốt của anh chị nữa, nhưng anh có thể để chị Thượng Quan Ngưng lấy quà cho em rồi hai người lại thân mật được không?"
Sắc mặt Thượng Quan Ngưng lập tức đỏ lên, da thịt trắng nõn giờ đã đỏ như quả cà chua.
Tiểu Lộc, em nói chuyện có thể không tến nhị được không?
Thượng Quan Ngưng mượn bàn công tác che đậy, dùng sức dẫm lên chân của Cảnh Dật Thần, sau đó mới coi như không có việc gì mà kéo Tiểu Lộc đi ra ngoài.
“Tiểu Lộc, chị mang về cho em rất nhiều chocolate, có rất nhiều vị, em thích loại vị nào?”
Tiểu Lộc vừa nghe có ăn, lập tức đem Cảnh Dật Thần quên ở sau đầu, nhảy nhót đi theo Thượng Quan Ngưng vào văn phòng cô.
“Em thích vị dâu tây! Nga nga, còn có cả quả phỉ, còn có hạnh nhân, ai nha, em đều thích tất! Chị Thượng Quan, có thể mỗi loại đều cho em một ít không?”
Thượng Quan Ngưng cười gật đầu: “Có thể, nhưng em không thể lập tức ăn tất vào một lúc, nếu không hàm răng của em sẽ chịu không nổi, phải ăn mấy lần mới được, hơn nữa không thể ăn linh tinh, phải ăn cơm song mới được ăn.”
Tiểu Lộc đôi mắt cong thành trăng non, vui vẻ nói: “Được, chị Thượng Quan Ngưng, em nghe chị, bởi vì em cũng có họ Thượng Quan, gọi là Thượng Quan Tiểu Lộc!”
Thượng Quan Ngưng cười sờ sờ đầu cô, đem chocolate và những loại kẹo khác cho cô, nhìn cô ăn ngon lành, nghi ngờ trong lòng Thượng Quan Ngưng càng ngày càng nặng.
Tiểu Lộc thoạt nhìn tựa như đã khôi phục lại như bình thường, lần trước thấy cô ấy, rất khác với hiện tại, hai người căn bản là hai người khác nhau.
Một người là Tiểu Lộc tâm trí không được đầy đủ, không có bất luận tâm cơ gì, căn bản là không giống như đã hai mươi sáu tuổi, cô ấy đơn thuần giống như một đứa trẻ, mỗi ngày đều thích dính vào coi, thích ăn ngọt, căn bản ngồi không yên, hoạt bát rộng rãi, thích đi khắp nơi.
Một Tiểu Lộc khác, thoạt nhìn hơi giống người trưởng thành, trầm mặc ít lời, bài xích không muốn cùng người khác tiếp xúc, hơn nữa tâm tư thâm trầm, cảm giác cực kỳ nhạy bén, kỹ thuật vô cùng kì diệu, cô ấy chỉ cần nghe một tiếng súng liền lập tức phán đoán được vị trí mà bắn gục hắn!
Mặc dù quần áo và khuôn mặt giống nhau, nhưng Thượng Quan Ngưng cảm giác hoàn toàn không giống nhau!
Tinh thần của Tiểu Lộc…… Có phải có vấn đề gì không?
Thượng Quan Ngưng còn chưa nghĩ ra manh mối nào, liền nghe được tiếng cửa văn phòng mình không khách khí mà bị mở ra, sau đó Cảnh Dật Nhiên mặt một chiếc áo sơmi hồng đào, quần màu cà phê nghênh ngang đi đến.
Đôi mày đẹp của Thượng Quan Ngưng lập tức nhíu lại, cô nhàn nhạt nói: “Tiểu Lộc, có người xông vào văn phòng chị, đem người tống cổ ra.”
Tiểu Lộc lập tức dùng âm thanh giòn tan non nớt đáp: "Được, chị Thượng Quan Ngưng!”
Cô mới nhận một hộp kẹo lớn của Thượng Quan Ngưng, không chờ nổi mà muốn đa tạ Thượng Quan Ngưng, cho nên, Cảnh Dật Nhiên liền xui xẻo……
“Tiểu Lộc, cô làm gì! Buông tôi ra, tôi có lời muốn nói với…… A!”
“Bùm” một tiếng, Tiểu Lộc trực tiếp đem Cảnh Dật Nhiên cao 1 mét 86 quăng ngã, sau đó đem hắn ném ra khỏi văn phòng.
Sau đó Tiểu Lộc chạy chậm trở về lấy một đống đồ ngọt, rồi lại chạy về cửa, ngồi xổm cạnh cửa, vừa ăn đồ ngọt, vừa lẩm nhẩm lầm nhầm nói: “Tôi sẽ ở chỗ này canh, như vậy thì ai cũng không vào được, vậy thi chị Thượng Quan Ngưng mới có thể an tâm làm việc.”
Cảnh Dật Nhiên bực mình!
Hắn bị Tiểu Lộc quăng ngã, cả người đều giống như vỡ vụ, đau đớn khó nhịn, hắn căn bản là không có biện pháp trừng trị Tiểu Lộc quái thai này!
Cảnh Dật Nhiên quỳ rạp trên mặt đất một hồi lâu, đôi mắt xinh đẹp đào hoa của hắn hiện lên một tia sáng, nghĩ tới một chủ ý.
Hắn đã thử qua rất nhiều loại phương pháp với Tiểu Lộc, nhưng là cô mềm hay cứng gì cũng không ăn, mỗi lần đều làm cho hắn mặt xám mày tro.
Nhưng hắn vừa mới nghĩ đến biện pháp, chưa từng thử quá, nói không chừng sẽ dùng được!
Cảnh Dật Nhiên từ trên mặt đất bò dậy, từ túi tiền móc ra một chiếc gương nhỏ, đem đầu tóc hỗn độn của mình xử lý gọn gàng, sau đó ngồi sát bên người Tiểu Lộc, một tay đem cô ôm sát vào trong l*иg ngực, vươn ngón tay ra nắm cằm cô, thâm tình chân thành nhìn,cô, dùng giọng nói êm tai nhất nói: “Tiểu Lộc, em là người phụ nux cinh đẹp nhất mà anh rừng thấy, anh thích em, em có thích anh không?"
Cảnh Dật Nhiên tin tưởng mị lực của mình, hắn có tiếng là sát thủ của phụ nữ, chỉ cần hắn bày ra một chút mị lực của chính mình, thiếu nữ nào cũng đổ, ngay cả thiếu phụ cũng thế, tất cả đều sẽ lâm vào việc mù quáng không thể kìm chế với hắn!
Tiểu Lộc tuy rằng tâm trí hơi có chút khuyết tật, nhưng cũng là một thiếu nữ, hắn nghĩ chắc là sẽ dùng được.