Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã

Chương 267: Quà cưới

Thời điểm sắp đến nước Pháp, sau một lúc học tập, Thượng Quan Ngưng đã có thể điều khiển máy bay một cách miễn cưỡng!

Mặc dù cô nhiều lần sợ đến thét chói tai, nhiều lần luống cuống tay chân lái máy bay đi sai hướng, máy bay xiêu xiêu vẹo vẹo như sắp rơi xuống dưới, mặt mũi luôn nằm trong trạng thái xám ngoắt, nhưng cô kiên trì muốn học lái máy bay, hơn nữa còn có một thầy giáo tốt như Cảnh Dật Thần, trải qua mười mấy tiếng, đã thành thạo học hết các kĩ thuật cơ bản, có thể lái máy bay!

Cảnh Dật Thần trên máy bay đã mở ra một chai champagne giúp cô chúc mừng, anh không ngờ rằng, trong tình huống sợ hãi như vậy, cô còn có thể khắc phục chướng ngại tâm lí, dũng cảm học cách điều khiển máy bay! Anh không nghĩ tới, cô là một người phụ nữ, lại có thể học cách lái máy bay trong một thời gian nhanh như vây! Chính xác là cô không có một tí ti kinh nghiệm gì ah!

Anh cầm ly champagne cụng nhẹ vào ly của cô, trong giọng nói không che dấu tán thưởng: “Chúc mừng em, bảo bối, em sẽ được lái máy bay! Em thật tuyệt vời, anh rất hãnh diện vì em!”

Mặt Thượng Quan Ngưng đầy hưng phấn, cô cầm lấy ly champagne uống một ngụm, gấp gáp chờ không nổi bổ nhào vào trong ngực Cảnh Dật Thần, hôn lên mặt anh một cái, vui vẻ nói: “Cuối cùng em đã học được, em sẽ lái máy bay! Hóa ra nó thật sự không khó!”

Mặc dù cô lái không được nhuần nhuyễn cho lắm, mặc dù vẫn yêu cầu Cảnh Dật Thần ở bên cạnh thỉnh thoảng nhắc nhở cô như cũ, nhưng là cô có thể tự mình điều khiển máy bay, dọc theo tuyến hàng không đã định, duy trì máy bay vững vàng tiến về phía trước!

Cảnh Dật Thần ôm vòng eo nhỏ nhắn tinh tế của cô, nhìn thấy gương mặt trong suốt của cô lộ ra một nụ cười vô cùng vui vẻ, tâm trạng cũng theo cô tung bay.

Người phụ nữ của anh, thật đúng là một cô gái dũng cảm!

Anh nhắm ngay cánh môi hồng thuận, nhẹ nhàng hôn lên, rồi sau đó trằn trọc mυ'ŧ vào, hút hết mật ngọt trong cô.

Thượng Quan Ngưng bám vào bờ eo dày rộng của Cảnh Dật Thần, chủ động nghênh hợp với anh, hai người càng hôn càng kịch liệt, cuối cùng hơi thở đều không ổn cùng nhau ngã xuống sofa.

Sức chống cự của Cảnh Dật Thần đối với Thượng Quan Ngưng trên cơ bản là bằng không, vì vậy cơ thể rất nhanh đã có phản ứng.

Hai má Thượng Quan Ngưng mang theo một tầng đỏ ửng, nhỏ giọng nói: “Không thể ở trên máy bay được, chờ đến lúc hạ cánh rồi sau đó...”

“Xoẹt” một tiếng, chiếc váy trên người Thượng Quan Ngưng đã bị Cảnh Dật Thàn xé rách!

“Bảo bối, anh nghĩ anh muốn em ngay trên máy bay, không nghĩ đợi đến lúc hạ cánh... Ôm chặt anh, chạm vào anh, hôn anh, nhanh lên...”

“Váy của em...”

Thượng Quan Ngưng còn chưa nói xong, Cảnh Dật Thần đã tiến vào trong.

Nơi thân mật tiếp xúc với nhau hoàn hảo, khiến hai người thoải mái than nhẹ ra tiếng.

Nụ hôn Cảnh Dật Thần dày đặc rơi lên mặt Thượng Quan Ngưng, lên xương quai xanh, lên nơi no đủ đẫy đà, toàn thân cô tê dại giống như bị điện giật, khiến cô không thể kìm nén duỗi tay sờ xoạng mái tóc đen như mực cùng tấm lưng thẳng tắp của Cảnh Dật Thần.

Thượng Quan Ngưng nhanh chóng đem chuyện chiếc váy quên sạch không còn một mống, không ngừng nỉ non âu yếm gọi tên của người đàn ông.

“Dật Thần, Dật Thần...”

“Bảo bối, anh...”

Có lẽ sự thay đổi về địa điểm, cho nên cảm giác của hai người được phóng đại vô số lần, so với bình thường càng thêm vui vẻ và thích thú, vì vậy Cảnh Dật Thần luyến tiếc không nỡ buông người phụ nữ quyến rũ trong ngực như con mèo nhỏ lười biếng.

Thượng Quan Ngưng đã bị Cảnh Dật Thần lăn lộn đến không còn sức, để mặc anh giúp cô cẩn thận lau cơ thể, cô chỉ khẽ hôn lên môi anh, tỏ vẻ như đó là một lời cảm ơn.

“Bảo bối, nếu em muốn, anh sẽ cho cơ trưởng bay thêm hai vòng.” Bàn tay lớn của Cảnh Dật Thần đặt ở trước bộ ngực đẫy đà của cô, giọng nói trầm thấp gợi cảm, chọc đáy lòng Thượng Quan Ngưng khẽ run.

Cô đỏ mặt bắt lấy bàn tay đang tác quái của anh ra, âm thanh hơi khàn hờn dỗi nói: “Em mới không thèm, anh không được nói, thật mất mặt...”. Truyện Quân Sự

Thật sự Cảnh Dật Thần chỉ cố tình trêu chọc cô, lúc này đã đến lãnh thổ của Pháp, máy bay rất nhanh hạ cánh, anh không nỡ lòng tiếp tục giày vò cô.

Bây giờ ở Pháp đã gần giữa trưa, sau khi hai vợ chồng xuống máy bay, trực tiếp vào phòng tổng thống trong khách sạn, sau đó rửa mặt đơn giản, Cảnh Dật Thần mang Thượng Quan Ngưng đi ăn những món Pháp chính cống.

Hai người có chút đói bụng, bởi vậy ăn đặc biệt ngon.

Cơm nước xong, hai người trở lại khách sạn ngủ một giờ, nghỉ ngơi đủ, Cảnh Dật Thần tự mình lái xe, đưa cô đi.

Thượng Quan Ngưng yên lặng ngồi trên ghế lái phụ, ngắm nghía con xe thể thao Ferrari màu đỏ mới tinh, cười nói: “Thì ra tài sản ở Pháp của anh cũng không ít, quay về em phải kiểm tra lại tài khoản trong nhà của mình, bỏ sót anh phung phí mua gái đẹp bên ngoài mà em không biết.”

Trên mặt Cảnh Dật Thần đeo một chiếc kính râm, làm nền cho khí chất càng ngày càng anh tuấn của anh, nghe lời vợ vừa nói, có chút bất đắc dĩ lắc đầu: “Nếu em muốn kiểm tra tài khoản của gia đình chúng ta, đoán chừng cũng phải mất một đến hai năm mới xong. Những chuyện như dùng tiền mua người đẹp, chính xác anh đã từng làm, hơn nữa cũng chỉ làm với một người, mà người này ư, hiện tại đang ở bên cạnh canh, em đoán xem cô ấy là ai nào?”

Thượng Quan Ngưng ném cho tổng giám đốc một ánh mắt xem thường, khóe môi vểnh cao: “Em đoán người này chắc chắn người gặp người thích, xinh đẹp như hoa, lên được phòng khách xuống được phòng bếp, là người phụ nữ rất hiền lành!”

“Vợ, như vậy là em tự khen chính mình thật sự tốt sao? Hơn nữa, đúng thật em có lên được phòng khách, nhưng phòng bếp... Hình như em chỉ có trách nhiệm ăn thôi, phải không?”

Hai người nói nói cười cười trên đường đi, không khí nhẹ nhàng vui vẻ. Thượng Quan Ngưng không hỏi đi đâu, trên đường nhìn thấy cảnh đẹp mùa hè ở Pháp, cảm thấy chuyến đi này thật sự tốt đẹp.

Khoảng một giờ lái xe, cuối cùng cũng đến dừng lại ở một điền trang xanh um tươi tốt.

Thượng Quan Ngưng vừa xuống xe, thì nhìn thấy ở cửa lớn có treo một tấm biển kiểu Trung Quốc, trên đó có hai nét chữ Hán như rồng bay phượng múa: Ngưng viên.

Cảnh Dật Thần tháo kính râm xuống, đi đến cạnh vợ, ôm trọn vòng eo thon nhỏ của cô, nhàn nhạt hỏi: “Thế nào, thích không?”

“Đây là điền trang rượu nho?”

“Ừm.”

“Cho em?”

“Ừm.”

“Thật đẹp, em chưa từng nghĩ đến!”

Nắng chiều ấm áp bao phủ toàn bộ điền trang, giống như dát cho nơi này một tầng hào hoa phú quý màu vàng, nhưng nhìn kĩ lại, sẽ thấy từng mảng cành lá xanh um, đan xen từng chùm từng chùm nho giống như những khối lục ngọc chín mọng.

Cảnh sắc thật đẹp, tựa như trong truyền thuyết.

“Sau này nơi đây sẽ thuộc về em, muốn ở bao lâu thì ở bấy lâu, anh sẽ ở cùng em.” Nhìn thấy vợ thích, trong lòng Cảnh Dật Thần cũng rất vui vẻ. Điền trang rượu nho này anh đã mua từ lâu, sau khi có kế hoạch mở rộng trong năm nay, anh muốn giao nó cho cô, vì anh cảm thấy, chắc chắn cô sẽ thích nơi này.

Một điền trang rượu nho lớn như vậy, Cảnh Dật Thần không thèm nháy mắt trực tiếp giao cho cô, hơn nữa nhìn qua, có lẽ anh đã chuẩn bị thật lâu, chỉ đợi cô đồng ý tổ chức hôn lễ, là đem lễ vật đưa cho cô.

Trong lòng Thượng Quan Ngưng cảm động đến rồi tinh rối mù, khóe mắt cô nhập nhòe nước mắt, giọng nói lại rất vui vẻ: “Dật Thần, cảm ơn anh! Em rất thích món quà cưới này!”