Thượng Quan Ngưng nhẹ giọng hỏi: “Em đâm bà ta hai đao, còn dẫm đứt ngón tay của bà ta, anh không cảm thấy lòng em tràng tàn nhẫn?”
Cảnh Dật Thần lộ ra nhàn nhạt tươi cười, trong giọng nói không có dao động quá lớn: “Úc, phu nhân của anh, là do em còn chưa thấy được thủ đoạn của anh thôi, nếu thấy được, em sẽ cảm thấy, hôm nay biểu hiện của em quả thật quá ôn nhu! Có lẽ, lần sau có thể giáo huấn cho bọn họ, rốt cuộc thế nào mới là sống không bằng chết. Giống như người như Dương Văn Xu vậy, dùng cái thủ đoạn gì đối phó cũng không quá, nếu chúng ta cho bà ta ăn một phát súng, thì chảng phải là quá lợi cho bà ta hay sao!"
Thượng Quan Ngưng nhớ tới lúc Dương Văn Xu tìm tới Dương nhờ thuê một sát thủ tàn nhẫn, nhớ tới viên đạn tiến đến trong nháy mắt, Cảnh Dật Thần lại không chút do dự che chở ở trước người mình, kia trong nháy mắt trong lòng cô vừa thấy ngọt ngào lại vừa khổ sở.
Cô vươn tay tới, cách một lớp áo sơmi mỏng, nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo do súng gây ra ở trước ngực anh.
Bàn tay Thượng Quan Ngưng ấm áp mà mềm mại, cho dù cách một lớp quần áo, Cảnh Dật Thần cũng bị cô vuốt ve dần dần có cảm giác.
Anh bắt được bà tay nhỏ mềm mại như không xương của cô, ở bên tai cô thấp giọng nói: “Bảo bối, em nhịn một chút, về nhà thì sờ, về nhà thì chỗ nào em muốn sờ cũng đều được, nhưng ở chỗ này không được! Bởi vì nếu em sờ nữa, anh sẽ nhịn không được!”
Thượng Quan Ngưng trong lòng thương cảm bị anh nói lời ái muội, lập tức liền tách ra!
Cái gì nha! Nàng căn bản cái gì cũng chưa làm, chính là sờ sờ hắn vết sẹo mà thôi, như thế nào đã bị hắn nói thành như vậy!
“Hiện tại anh có chút không muốn cho em mang thai,nếu mang thai, một năm anh không thể đυ.ng vào em, đây không phải là muốn anh chết hay sao! Hay là, hai nam nữa chúng ta hãng sinh con."
Âm thanh trầm thấp của Cảnh Dật Thần ở bên tai Thượng Quan Ngưng nhẹ giọng nói, càng nói anh càng cảm thấy cái chủ ý này không tồi, hai người tận hưởng thế giới của hai người mấy năm, thật tốt! Thượng Quan Ngưng bây giờ chính là một người của anh, về sau có con, anh sẽ bị cướp đi một nửa, không có lời gì cả!
Tuơng lai con của con bọn họ như thế nago cũng không thể tưởng tượng được, có một người cha cao lãnh, thế mà lúc chưa sinh con ra đã ăn giấm với con!
Trên mặt Thượng Quan Ngưng lộ ra một biểu tình quỷ quái, rút tay ở bên hông cơ bắp của anh ra, lại tức lại vừa thẹn dỗi nói: “Anh có thể bình thường mộy chút hay không! Sao lại vì…… Loại chuyện này mà không cần con, anh cũng quá hoang đường!”
Hôn trước, cô cho rằng Cảnh Dật Thần thật sự giống như lời Triệu An An nói, chỉ số thông minh EQ tiêu biệ biểu, lý trí trầm ổn, là một người đàn ông thành thục ổn trọng.
Hôn sau, mcoo mới biết được, cái vẻ mặt lãnh khốc này, người sống gần mới nhận ra, có đôi khi còn trẻ con hơn cả cô, và đôi lúc lý trí còn không bình thường hơn cả cô! Có đôi khi EQ thấp dọa người, đến trình độ của người bình thường cũng không đạt được!
Thượng Quan Ngưng nhăn mày hừ cái mũi nói: “Em thích có con, có con mới là một gia đình hoàn chỉnh, anh không được làm bậy!”
Cảnh Dật Thần nếu không muốn cô mang thai, thật sự là rất đơn giản, hắn chỉ cần không uống thuốc Mộc Thanh đưa cho là được.
“Vậy em phải cam đoan, sau khi sinh con thì vẫn trước sau như một mà yêu anh, không được bỏ anh ngoài mắt mà chỉ để ý đến con! Anh muốn đứng thứ nhất trong lòng em!"
Ai mà biết, ưu tú hoàn mỹ như Cảnh Dật Thần mà cũng có lúc ấu trĩ như vậy, như vậy sẽ có lúc không có cảm giác an toàn! Ngay cả con cũng ăn giấm, rất cuộc anb đã yêu cô bao nhiêu rồi!
Thượng Quan Ngưng trong lòng mềm như nước, cô dùng tay sợ lên góc cạnh rõ ràng trên khuôn mặt anb, không còn để ý A Hổ còn đang lái xe ở phía trước, ngẩng đầu liền hôn lên ngũ quan anh tuấn của anh, cái trán sạch sẽ no đủ của anh, ánh mắt cuồn cuộn như sao trời, cái mũi cao thẳng và cả chiếc môi mỏng hoàn mĩ nữa.....
“Dật thần, mọi người ở lòng em, đều không quan trọng, con cái về sau sẽ có thể tự lập, sau này con tìm được bạn đời của mình thì sẽ rời xa chúng ta. Anh ở trong lòng em vĩnh viễn đều là nhất, là người duy nhất em yêu."
Thượng Quan Ngưng ngày thường tuy rằng rất dễ dàng thẹn thùng, nhưng ở thời khắc quan trọng, cô chưa bao giờ bở vì thẹn thùng mà không biểu đạt tình cảm của mình, vào thời khắc quan trọng cô chưa bao giờ sẽ bởi vì thẹn thùng mà không biểu đạt tình cảm của chính mình, ngược lại, nếu Cảnh Dật Thần không có cảm giác an toàn, cô sẽ lập tức đi an ủi anh rồi nói cho anh biết, trong lòng cô anh có bao nhiêu quan trọng.
Giống như Cảnh Dật Thần thường xuyên thổ lộ với cô, thì cô cũng sẽ thổ lộ với anh như vậy.
Cô rất yêu người đàn ông này, thổ lộ ra là nột việc tự nhiên, một chút cũng không khó khăn.
Người đàn ông này nguyện ý vì cô trả giá hết mọi thứ, cô một chút cũng không muốn làm anh khổ sở, không muốn để anh suy đoán lung tung, cho nên cô nói với anh là cô yêu anh, kêu anh đừng nên lo lắng, cô yêu anh, rất yêu anh!
Cảnh Dật Thần đáy mắt lộ ra sung sướиɠ, anh thích nhất điểm này của vợ, chưa bao giờ che dấu, có gì nói đó mà không hề tỏ ra rụt rè, anh sẽ không phải đoán mò.
Tư duy của nam nữ có rất nhiều sự khác nhau, đối với đàn ông mà nói, suy đoán ý nghĩ của phụ nữ là mộy việc vô cùng khó khăn!
Anh dùng ngón tay mơn trớn bờ môi hồng nhuận no đủ của Thượng Quan Ngưng, ánh mắt trở nên càng thêm thâm thúy, ngữ khí lại bình tĩnh không gợn sóng phân phó A Hổ: "mau ra khỏi xe đi."
Thượng Quan Ngưng sắc mặt ửng đỏ, nhưng cái gì cũng chưa nói, chỉ là lặng lẽ trừng mắt nhìn liếc anh một cái.
……
Chạng vạng ba ngày sau, Thượng Quan Ngưng sau khi tan tầm liền trực tiếp mang theo Tiểu Lộc trở về nhà, Cảnh Dật Thần cũng mang theo A Hổ, bốn người nồi một cái xe, cùng nhau đi đến biệt thự của Thượng Quan Chinh.
Dọc theo đường đi, Thượng Quan Ngưng đều cảm thấy, hôm nay Tiểu Lộc có chút không bình thường, không, phải nói, Tiểu Lộc trở nên bình thường.
Cô giống một người trưởng thành bình thường, ánh mắt bình tĩnh, biểu tình tự nhiên, cử chỉ thoả đáng hào phóng.
Nhưng là, việc này đối với Tiểu Lộc mà nói, hẳn là không bình thường mới đúng.
Hôm nay cô ấy chỉ kêu là “Chị Thượng Quan”, chứ không phải kêu như ngày thường là “Chị Thượng Quan ngưng” một cách ngọt ngào, chỉ kém có một chữ mà lại có,cảm giác khác một trời một vực như vậy.
Thượng Quan Ngưng sờ sờ cái trán của Tiểu Lộ, có chút lo lắng nói: “Tiểu Lộc, em bị bệnh sao? Sao chị cảm thấy…… em hôm nay có chút không giống mọi khi, tựa như…… chỉ qua một đêm liền trưởng thành.”
Tiểu Lộc hơi hơi cúi đầu, khuôb mặt non nớt không có phấn son gì, ngày thường thoạt nhìn giống như một con búp bê Tây Dương, hiện tại lại làm cho người khác cảm thấy cô là một con búp bê Tây Dương có linh hồn.
Cô ấy hôm nay tuy rằng vẫn mặc một bộ đồ thể thao như cũ, đeo giày thể thao, nhưng lại không phải màu hồng nhạt, mà là màu đen, tóc cô vẫn buộc đuôi ngựa thoải mái, nhung lại không có cảm giác đáng yêu thanh thuần như mọi khi, hôm nay Thượng Quan Ngưng chỉ cảm thấy thật giải giang xinh đẹp.
Tựa như không coa gì giống nhau, không có bất luận biến hóa gì, nhưng Thượng Quan Ngưng lại cảm thấy, thật bất đồng với hôm nọ.
Ví dụ như hiện tại, khi cô duỗi tay sờ cái trán của Tiểu Lộc, Tiểu Lộc sẽ theo bản năng né tránh một chút, rồi sau đó yên lặng cho tay cô sờ lên, nếu là trước kia, Tiểu Lộc sẽ trực tiếp ôm lấy cô, cùng cô làm nũng, nói mình bị bệnh, muốn ăn chocolate.