Mộc Thanh đứng lên, đi đến chỗ Thượng Quan Ngưng lạy một cái, thần sắc rất là trịnh trọng nói: “Chị dâu, đại ân của chị em không thể cảm tạ hết được, ân tình hôm nay, Mộc Thanh em sẽ luôn ghi nhớ trong lòng, có,chuyện gì chị chỉ cần nói một tiếng, cho dù có máu chảy đầu rơi em cũng sẽ không tiếc! Nga, đúng rồi, bệnh của Cảnh thiếu, em có thể chữa khỏi nhanh, anh ấy chỉ cần nỗ lực hai lần, thì hai người rất nhanh liền có tiểu thiếu gia, đừng lo lắng!”
Việc trưởng Mộc à, vế trước thì cậu nói rất tốt, nhưng vì cái gì mà hơn nửa đoạn sau bị cậu phá hủy hết, làm
xo. Người tuấn lãnh kia muốn,sông lên cho một quyền!
Thượng Quan Ngưng đỏ bừng mặt, Cảnh Dật Thần lại dùng ánh mắt lạnh như băng như đao quét qua liếc mắt với cậu một cái, có ý uy hϊếp!
Mộc Thanh lập tức biết mình đã nói sai rồi, ngay lập tức liền vội vàng cười trừ: “Hai người đi thong thả, thứ lỗi cho em không tiễn xa được!"
Cảnh Dật Thần thu hồi ánh mắt, mang theo Thượng Quan Ngưng đi ra ngoài.
Trên đường về nhà, Thượng Quan Ngưng lại có chút lo lắng hỏi: “Dật thần, anh nói xem, có phải An An trách em không? Cô ấy hôm qua mới nói, không được bỏ cô ấy một mình, vậy mà hôm nay em lại bỏ cô ấy lại cho Mộc Thanh. Vạn nhất…… người nhà Mộc Thanh không đồng ý bọn họ ở bên nhau thì làm sao bây giờ?”
Khuôn mặt tuấn tú của Cảnh Dật Thần lộ ra ý cười nhàn nhạt: “Anh cảm thấy em làm rất tốt, hai bọn họ đã dây dưa mười năm, hôm qua mới có chút đột phá tiến triển, đây đều là công lao của em. Anh vốn dĩ cho rằng, hai người bọn họ không có khả năng, nhưng em lại không thấy như vậy."
“Ân, en cảm thấy bọn họ rất có khả năng sẽ hạnh phúc bên nhau. Hai người bọn họ thích nhau, An An có tính cách quá quật cường, chỉ sợ mình liên lụy tới Mộc Thanh, cho nên mới cự tuyệt cậu ta. Em cảm thấy bọn họ rất xứng đôi, Mộc Thanh sẽ mang đến cho cô ấy sự hạnh phúc, giờ chỉ cần đả thông tư tưởng của,cô ấy là được."
Thượng Quan Ngưng được Cảnh Dật Thần khẳng định, trong lòng rốt cuộc cũng thả lỏng hơn một ít.
Hy vọng cô không có làm sai, hy vọng Triệu An An về sau có thể có được hạnh phúc thuộc về mình!
Rất nhiều lúc, khi một người đi đến một giao lộ phân nhánh đều cần phải có người trợ lực cho mình, giúp người đó chọn ra một lựa trọn lý trí nhất!
Nếu Triệu An An lựa chọn khó khăn, Thượng Quan Ngưng không ngại mà giúp cô chọn, Triệu Qn An đang mờ mịt bàng hoàng thì cô sẽ giúp cô ấy chọn xem cái gì hợp!
Hai vợ chồng vừa về đến nhà, thay quần áo, rồi sau đó cùng đi làm.
Công ty, vẫn luôn bận rộn như vậy, chỉ có Cảnh Dật Nhiên đã khôi phục lại bộ dáng phóng đãng tà mị trước kia mà đi dạo đông tây.
Thượng Quan Ngưng nhíu nhíu mày, ngay sau đó không hề chú ý đến hắn, bắt đầu rồi bận rộn làm việc. Tiểu Lộc vẫn luôn đi theo cô, có Tiểu Lộc ở cạnh, Cảnh Dật Nhiên không dám vào văn phòng cô, mà có muốn vào cũng không được, cô có thể yên tâm là việc rồi.
Cảnh Dật Thần đã thông báo cho toàn tập đoàn, chức vụ hiện tại của cô đã là phó tổng giám đốc, tạm thời đảm nhận lĩnh vực quản lý tài chính.
Toàn bộ nhân viên của tập đoàn đều kinh ngạc, cũng không ít người nghi ngờ, Thượng Quan ngưng không hề để ý đến, cô nếu đã quyếy định nhận chức thì sẽ nghiêm túc đi làm, người khác nhìn mình nhue thế nào cô cũng không để ý.
Cô chỉ hy vọng, mình có thể nhanh chóng trưởng thành, có thể giúp được Cảnh Dật Thần nhiều việc, có thể giúp thương nghiệp cảnh thịnh phát triẩn lớn mạnh.
Cảnh Dật Thần chỉ ở công ty ngây người trong chốc lát, liền đi ra ngoài làm hạng mục khảo sát.
Rồi tới buổi chiều, Tiểu Lộc đã lái xe đưa Thượng Quan Ngưng dừng ở chỗ khảo sát thị trường, Cảnh Dật Thần mang theo cô cùng nhau tiến hành khảo sát.
Trong lúc, Tiểu Lộc cùng A Hổ vẫn luôn đều gắt gao đi theo bọn họ. A Hổ còn tốt,cậu thoạt nhìn vẫn luôn có bộ dạng cộc lốc, nhưng là trên thực tế, chỉ là cậu mang bộ dạng như vậy mà thôi, trong lòng anh văn luôn nghiêm khắc phòng bị.
Mà Tiểu Lộc hôm nay giống như,đã thay đổi, chẳng những không dính với Thượng Quan Ngưng, gọi chị này chị Kia, hơn nữa toàn thân đều tràn ngập sát khí, ánh mắt cũng không giống đơn thuần vô tội như bình thường, mà là sắc bén vô cùng, mà như đang cố tình che dấu gì đó, A Hổ vẫn phát hiện ra sự dị thường.
cậu có chút kỳ quái nhìn Tiểu Lộc liếc mắt một cái rồi hỏi: “Tiểu Lộc, cô là bị bệnh sao? Nếu bị bệnh, thì mau trở về nghỉ ngơi đi, mình tôi đi theo thiếu gia và Thiếu phu nhân là được rồi.”
A Hổ cảm thấy, dù sao Lý nhiều vẫn luôn mang người âm thầm bảo vệ xung quanh, không có Tiểu Lộc ở đây cũng không sao.
Tiểu Lộc hơi hơi cúi đầu, che dấu,sự hoang mang trong đáy mắt, dùng hết khả năng thấp giọng nói: “Tôi không bệnh.”
A Hổ tuy rằng cảm thấy Tiểu Lộc có chút không thích hợp, nhưng cũng không để ở trong lòng, cậu không hiểu về phụ nữ cho lắm, không biết vì cái gì mà cố gái hoạt bát rộng rãi như Tiểu Lộc hôm nay lại trở nên trầm mặc ít lời như vậy. Nhưng hôm nay Tiểu Lộc không muốn đi, cậy cũng không hề nói cái gì, bởi vì cậu cũng như vậy, lúc sinh bệnh, cũng nhất định sẽ đi theo bên người Cảnh Dật Thần.
Bọn họ ở mấy cái nơi như này, vừa ra hẻo lánh vứt có nước thải bẩn đang xử lý, chiếm diện tích lớn, xung quanh cỏ mọc um tùm, cảnh thịnh chuẩn bị đầu tư xây dựng một quảng trường mua sắm, bởi vì nơi này rất nhanh sẽ bị toà thị chính tiến hành khai thác xây dựng, tương lai mười năm sau sẽ rất phát triển, cảnh thịnh nhận được tin tức này, cho nên nên mới mua miếng đất này.
Cảnh Dật Thần và Thượng Quan Ngưng đại khái xoay người, lấy ra tấm bản đồ và bản thiết kế tương tự, mà người ở bên cạnh hai người, vẫn luôn rất kiên nhẫn chỉ dẫn cho hai người, chính là Sở Chung hiện giờ đang là thị trưởng của thành phố A.
Sở Chung năm nay mới ba mươi bảy tuổi, hắn có thể lên làm thị trưởng, là do hắn vó năng luẹc cực kỳ xuất chúng, đầu óc linh hoạt mà bình tĩnh, xử sự đanh đá chua ngoa mà trầm ổn, mà hơn nữa là hắn được Cảnh Dật Thần giúp đỡ.
Đoàn người phía trước Cảnh Dật Thần bảo vệ, ở đằng sau là Tiểu Lộc và A Hổ vẫn luôn đi theo sát xao.
Một lát sau, Tiểu Lộc dùng âm thanh cực thấp nói với A Hổ: “Xung quanh có người ở rình, hãy cẩn thận!”
A Hổ cả kinh, Cậu cũng không phát hiện ra lag nơi này còn có người khác!
Nhiều năm nay đã thành thói quen, A Hổ vẫn duy trì sự bình tĩnh, trên mặt trừ sự bình thảnh thì nhìn không ra bất luận cái biểu tình gì dư thừa, cậu nghe Tiểu Lộc nói song, cũng không ngay lập tức nhìn xung quanh, như vậy sẽ rút dây động rừng, mà là bất động, chậm rãi quan sát bốn phía.
Rất nhanh cậu cũng phát hiện ra có một ánh mắt luôn theo dõi bọn họ!
Trên người A Hổ rấtt nhanh liền chảy ra mồ hôi lạnh, có rất nhiều người mai phục ở nơi này, nhưng cậu căn bản lại không phát hiện, may mà Tiểu Lộc nhắc nhở!
Trong lòng cậu rất khϊếp sợ, bởi vì sự nhạy bén của Tiểu Lộc đã vượt qua cả cậu, sự nhạy bén của cậu không hề yếu, hắn là người từ cõi chết trở về, trải qua quá bao lần đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ nhiều không đếm được, cậu đi theo Cảnh Dật Thần ở nước ngoài mười năm, cuộc sống vẫn luôn như luyện ngục, mới có thể luộn được đến trình độ hôm nay.
Mà Tiểu Lộc?
Không có trải qua quá trình sinh tử nào, vĩnh viễn sẽ không luyện đến trình độ nhạy bén như vậy! Sẽ không mẫn vảm với ánh mắt như vậy!
A Hổ không nghĩ tới, hóa ra Tiểu Lộc thoạt nhìn giống một con búp bê Tây Dương không chớp mắt lại lợi hại tàn nhãn đến vậy!
Chẳng trách được lão gia phân phó bảo vệ thiếu phu nhân.