Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã

Chương 236: Đón Triệu An An

Cảnh Dật Thần biết ý của vợ, cô vẫn luôn cảm thấy Mộc Thanh cùng Triệu An An thực xứng đôi.

Anh nhàn nhạt nói: “Không cần, cậu ta cùng An An không có khả năng.”

Thượng Quan Ngưng quả thật trong lòng cũng có cái suy đoán này, bởi vì Mộc Thanh là người thưà kế ưu tú nhất của Mộc gia, tương lai sẽ là trụ cột của Mộc gia, hôn nhân của cậu ta có thể lựa chọn, nhưng lại không thể lựa chọn một người phụ nữ không có khả năng sinh đẻ.

Cô thở dài, trong lòng cảm thấy có chút tiếc hận, cô cảm thấy Mộc Thanh rất thích hợp với Triệu An An.

Không thể sinh con, đối với Triệu An An mà nói, có thể là nỗi đau cả đời.

Thượng Quan Ngưng nhìn thần sắc ôn nhu của Cảnh Dật Thần, nhìn anh cẩn thận mát xa chân cho mình, trong lòng bỗng có một loại thỏa mãn nói không nên lời. Cô chưa bao giờ từng nghĩ tới, bản thân mình lại tìm thấy một người đàn ông ưu tú hoàn mỹ như thế, sủng nịch,cô như thế, đem cô coi như bảo vật trân quý nhâdt thế giới mà che chở.

Cô trước kia vẫn luôn cảm thấy, đàn ông đều là trụ cột gia đình, ở bên ngoài dốc sức làm việc, về đến nhà, người làm vợ nên chăm sóc tốt cho chồng mình, chứ không phải để người khác phải chiếu cố chính mình.

Hiện tại, Cảnh Dật Thần lại đem việc trong nhà ngoài nhà làm hết rồi, bên ngoài không cần cô nhọc lòng, việc trong nhà cũng không cần cô nhọc lòng, anh vẫn luôn cẩn thận kiên nhẫn chăm sóc cô, vì cô mà che chở mưa gió ngoài đời cho cô.

Cô rất may mắn!

Cảnh Dật Thần thấy cô không nói lời nào, ngước mắt nhìn về phía cô, nhẹ giọng dò hỏi: “Làm sao vậy?”

Thượng Quan Ngưng ôm cổ anh, lông mi run rẩy, nhu nhu nói: “Không có gì, em chỉ là cảm thấy, có anh ở bên là em rất hạnh phúc.”

Không thể nghi ngờ, lời nói này là một lời khen đối với đàn ông.

Cảnh Dật Thần từ trước cho tới nay đều chỉ có một mục tiêu này, đó chính là làm Thượng Quan Ngưng trở thành người phụ nũ hạnh phúc nhất thế giới.

Hiện tại, cô cảm thấy rất hạnh phúc, làm trong lòng anh cảm thấy rất thỏa mãn.

“Không, bảo bối,anh làm còn chưa đủ tốt, hiện tại, anh sẽ khiến cho em càng hạnh phúc!”

Anh vừa nói, vừa lấy một cái khăn lông đem chân Thượng Quan Ngưng lau khô, sau đó ôm cô đi vào phòng ngủ.

Thượng Quan Ngưng lập tức phản ứng lại, rốt cuộc cũng biết trong lời nói của Cảnh Dật Thần là có ý tứ gì, hai má cô lập tức nóng lên, cười ở trong l*иg ngực anh mà giãy giụa: “Ha ha, tổng giám đốc tiên sinh, anh hình như đã quên một việc, hôm nay là ngày kinh nguyệt của em tới, anh không thể chơi xấu!”

Cảnh Dật Thần lúc này mới phản ứng lại, hại anh cao hứng sớm!

Hơn nữa mấy ngày kế tiếp anh đều không thể hưởng thụ cái loại hạnh phúc này!

Bất quá, không quan hệ, hạnh phúc vĩnh viễn cũng đều không ngừng lại!

Anh hôn hôn khuôn mặt của vợ, dùng ngữ khí ái muội nói bên tai cô: “Anh sẽ không chơi xấu lắm đâu, em đêm nay liền thử xem!”

Ngày hôm sau, hai người đi đến sân bay, Thượng Quan Ngưng N lần oán trách người đàb ông bên cạnh: “Em thành cái dạng này thì làm sao có mặt mũi gặp An An! Anh quá xấu rồi, đêm nay ra ngủ ngoài đường cái đi, em ngủ cùng An An.”

Việc này làm sao mà được! Em họ vừa trở về liền cướp mất vợ của anh, về sau làm sao còn có địa vị gì nữa!

Anh nhìn xương quai xanh và trên cổ của Thượng Quan Ngưng đầy dấu hôn, mặt không đổi sắc nói: “Đều đã tan hếy, căn bản là nhìn không ra, An An mới từ nước ngoài trở về, khẳng định rất mệt, em không cần đi tìm nó.”

Thượng Quan Ngưng nửa tin nửa ngờ sờ sờ vành tai của mình, sáng nay lúc ra cửa trên người còn có dấu vết đêm qua, chẳng lẽ nhanh như vậy đã biến mất?

Mặc kệ thế nào, cô vẫn quyết định đêm nay muốn ngủ cùng Triệu An An, làm cho tổng giám đốc Cảnh phòng không gối chiếc!

Sân bay rộn ràng nhốn nháo, Thượng Quan Ngưng đi theo Cảnh Dật Thần đến chỗ phi cơ hạ cánh, liền nhìn thấy một thân quần áo da, dáng người cao gầy, mái tơc ngắn từ bên trong đi ra, cô mang một cái kính râm lớn che mất nửa khuôn mặt, vừa đẹp vừa lạnh lùng, hấp dẫn ánh mắt của mọi người xung quanh.

Bên người cô còn có hai nữ trung niên kéo hai vali hành lý, mặt đầy ý cười đi tới.

Thượng Quan Ngưng lập tức cao hứng gọi cô: “An An, tớ ở chỗ này!”

Triệu An An sớm đã thấy cô, không có biện pháp, hai vợ chồng kia nam thì anh tuấn lãnh khốc, nữ thì thanh mỹ dịu dàng, trai tài gái sắc, đứng chung một chỗ thật giống vợ chồng minh tinh, không chỉ nhan sắc mà còn thân mật gần sát nhau, không muốn để ý cũng thật khó!

Triệu An An chưa từng nghĩ tới, anh họ lãnh khốc giống như băng sơn, cũng sẽ có thể như vậy, chẳng những trong thần sắc lộ ra sự ôn nhu sủng nịch, thậm chí căn bản không kiêng dè ánh mắt người xung quanh, bàn tay to vẫn luôn ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Thượng Quan Ngưng, cứ như sợ mình sơ xuật một chút là cô sẽ bỏ chạy!

Ai, anh của cô giống thiên thần giống thiên thần hạ phàm, kể từ khi gặp được Thượng Quan Ngưng.

Triệu An An chạy chậm đi đến trước mặt Thượng Quan Ngưng, cho cô một cái ôm, sau đó lại giống như lột xác trứng gà “Ba” hôn một cái, thành công nhìn thấy anh họ không vui nhíu mày, tựa như rất muốn đánh người!

Cô cười ha ha, tháo kính râm xuống thật ngầu, mở miệng câu đầu tiên nói là: “Tiểu mỹ nhân, tớ nhớ cậu muốn chết, đêm nay nhất định phải ngủ cùng tớ!”

Cảnh Dật Thần rốt cuộc cũng không thể nhịn được nữa, hai cái ngón tay lót khăn, nhéo cổ áo Triệu An An, ghét bỏ đem cô túm đến một bên, thần sắc vô cùng nghiêm túc nói: “Em tránh xa A Ngưng một chút đi, không cho chạm vào cô ấy!”

Mẹ của Triệu An An là Triệu Chiêu giờ phút này cũng đã lôi kéo hai cái rương hành lý lớn đi tới, một phen đem con gái kéo đến phía sau, không vui phê bình cô: “Con là một đứa con gái, cùng anh họ tranh vợ làm gì, có bản lĩnh thì con tìm cho ta một đứa con rể trở về coi, đã hai mươi bảy, còn không gả đi, chẳng lẽ muốn mẹ nuôi con cả đời hả!”

Triệu An An vừa muốn mở miệng phản bác, lại nghe đến một âm thanh trong trẻo cắm vào tới nói: “Dì Triệu, Triệu An An là một sinh vật khó phân biệt sống mái, xem trừng rất khó gả ra ngoài, dì muốn con xem xét con một chút? Con là một người đàn ông độc thân nóng bỏng của thành phố A nha!"

Tất cả bốn người đều nhìn về phía có tiếng nói, một thanh niên anh tuấn dựa vào một cây cột lớn ở đại sảnh sân bay, tháo kính râm xuống, sau đó bốn người đều thấy được đôi mặt gấu trúc của thanh niên anh tuấn kia, đuang là phá hư cả cảnh đẹp.

Triệu An An nhịn cười, không khách khí nói: “Anh mau cút đi, nam nhân trên toàn thế giới cho dù có chết sạch, bổn cô nương đây. ũng sẽ không gả cho anh!”

Triệu Chiêu lại khác Triệu An An, bà vừa nhìn thấy Mộc Thanh, trên mặt liền như nở hoa, mặc kệ vali hành lý, chạy nhanh đi qua đem Mộc Thanh kéo tới, cười nói: “Mộc Thanh a, con cũng tới đón An An a, tới đây đều chào hỏi đi, con cầmđi, giúp dì đưa con bé trở về, ta còn có việc nên phải đi trước a!”

Bà vừa nói, còn không quên nháy mắt ra hiệu cho Thượng Quan Ngưng và Cảnh Dật Thần, ý là muốn bảo hai người bọn họ mau đi, chỉ để Mộc Thanh đưa Triệu An An về mà thôi.

Thượng Quan Ngưng kinh ngạc vô cùng, Cảnh Dật Thần không phải nói hai người bọn họ cái không có khả năng sao? Vì sao mẹ của Triệu An An thoạt nhìn lại rất vui vẻ đem con gái gả cho Mộc Thanh? Mộc Thanh không phải có lời đồn là có rất nhiều bạn gái sao? Triệu Chiêu vì cái gì mà còn như vậy xem trọng cậu ta? Đối cậu ta còn nhiệt tình hơn cháu trai!

Việc này có phải còn có cái gì cô không biết?