Cảnh Dật Thần bất đắc dĩ cười cười, bàn tay vuốt ve sợi tóc mềm mại của cô, trả lời cô một đáp án rõ ràng: “Đúng vậy. Nhưng cô ấy không phải vị hôn thê của anh, nên đã khiến em phải bận lòng tự ý đội cho anh một chiếc mũ rồi.”
Thượng Quan Ngưng nghĩ rằng anh sẽ nói không, không nghĩ rằng anh lại thừa nhận!
Ngay lập tức cô trừng mắt nhìn anh, trong đôi mắt trong veo bập bùng ánh lửa đang chớp động, giống như nếu Cảnh Dật Thần không cho cô một đáp án thỏa đáng, cô sẽ dùng ánh mắt thiêu chết anh.
Cảnh Dật Thần sợ vợ hiểu lầm, vội vàng tiếp tục giải thích: “Anh quen cô ấy lúc tham gia thi đấu tennis, khi đó cô ấy ở khán đài xem giải đấu, bị anh đánh bóng trúng đầu, vết thương khá nặng, anh cũng không thể bỏ mặc, bọn anh đã quen nhau như thế. Về sau mỗi khi anh chơi quần vợt, cô ấy sẽ đến xem, mỗi ngày đều đi theo anh, anh đến phòng gym, cô ấy đi theo, anh đi học vẽ, cô ấy đi theo, hơn nữa những bức tranh anh vẽ cô ấy còn trộm lấy, hay cả đến lúc anh về nhà, cô ấy cũng đi theo, vì thế người nhà anh ai cũng biết cô ấy.”
Nghe Cảnh Dật Thần nói xong, Thượng Quan Ngưng mới biết được, hóa ra Đường Vận nói anh họa rất nhiều tranh chân dung cô ta, té ra không phải anh cho cô ả, mà chính Đường Vận ăn trộm! Thấy muốn mệt cho gương mặt lấp lánh hạnh phúc ngày hôm đó, còn nói giống như kiểu “vàng thật không sợ lửa”!
“Anh hiếm khi nói chuyện cùng cô ấy, trên thực tế, anh không chỉ không nói chuyện cùng cô ấy, mà anh cũng không nói chuyện với bất kì một ai khác, cho nên cô ấy không phải là ngoại lệ. Có điều, thời điểm anh đánh tennis, mỗi ngày cô ấy đều ngốc ngốc ở bên cạnh, anh cũng đã đuổi rất nhiều lần, nhưng không có tác dụng, vì thế sau đó anh đã xem cô ấy như người vô hình, việc anh làm thì anh vẫn sẽ làm. Có một lần, lúc cô ấy xem anh chơi quần vợt, bị một vài tên xã hội đen đùa giỡn bắt nạt, anh không thể làm như không thấy, nên đã đánh mấy tên kia một trận, kết quả gây nên một mối thù oán.”
Giọng Cảnh Dật Thần nhàn nhạt, trong giọng nói không có cảm xúc gì đặc biệt, tựa hồ vấn đề anh đang nói hoàn toàn không liên quan đến anh.
Nhưng Thượng Quan Ngưng đã sống cùng anh một khảng thời gian khá dài, hiểu rõ tính cách anh, cô biết, anh nhắc lại chuyện không bao giờ muốn nhớ đến, điều này khiến bản thân anh tê liệt.
Cô có chút đau lòng, lại có chút tự trách, dù sao, cũng là những chuyện thuộc về quá khứ, tại sao cô cô lại đề cập đến khiến cho anh thống khổ?
“Dật Thần, anh không cần nói nữa, em thật sự biết anh và Đường Vận việc gì cũng không có, em biết cô ấy cố tình nói như vậy là để chọc giận em, chia rẽ chúng ta, sau này em sẽ không để cô ta lừa mình nữa, em tin anh!”
Cảnh Dật Thần nắm chặt bàn tay nhỏ bé như không xương của cô, nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn, nhàn nhạt nói: “Không sao, những việc này anh nói cùng với ai, ngoại trừ A Hổ vẫn luôn đi theo anh, không có ai biết. Những kí ức không tốt đẹp, anh thật chôn vùi tất cả, giờ phút này nói với em, trong lòng cảm thấy thoải mái một chút.”
Thượng Quan Ngưng gật đầu, giọng nhẹ nhàng: “Được, nếu anh cảm thấy dễ chịu, hãy cùng nói với em, nếu anh cảm thấy không thoải mái, chúng ta sẽ cùng nhau không nhắc lại.”
Cảnh Dật Thần “Ừm” một tiếng, ngữ khí vẫn nhàn nhạt như cũ nói: “Đường Vận từng vì anh, đã một lần suýt chết, có liên quan đến bọn người kia. Sau đó cô ấy mất tích, anh cũng không chạm vào tennis. Mấy năm trước, chỉ cần anh chạm vào vợt, sẽ nghĩ đến Đường Vận từng giờ giờ phút phút đi bên anh, sẽ nhớ đến ngày hôm đó, anh và cô ấy trải qua những chuyện chết còn hơn sống.”
Anh nói đến đây, dừng lại một chút, mới mở miệng nói: “Sau này, chuyện đó không có ảnh hưởng quan trọng đến anh, nhưng tennis đã bị anh gác lại, cũng không chơi lại nữa. Mãi cho đến khi gặp được em, nhìn thấy em đánh tennis, anh mới chạm lại vào vợt. Vì anh không có ý thức muốn được gần em, nhưng dường như không có lý do thích hợp, vì vậy anh muốn bắt đầu từ thứ em yêu thích nhất chính là quần vợt, cùng em chậm rãi tiếp xúc.”
“Ế, lúc đó anh đã muốn tán tỉnh em sao? Vậy mà lúc đó em nghĩ rằng anh muốn giúp em gái trả thù cơ!” Thượng Quan Ngưng nghiêng đầu nhìn sâu vào mắt anh, sợ anh nói đùa.
Khóe môi Cảnh Dật Thần nhẹ nhàng nâng lên, cười cười nói: “An An chỉ là một điểm kết nối, không có em ấy anh sẽ không biết em vậy làm sao anh đến gần em, cũng sẽ không có ý nghĩ theo đuổi em, dù sao từ lúc anh chào đời cho đến nay cũng là lần đầu tiên muốn tiếp cận một người, đến cả A Hổ thần kinh toàn cơ bắp cũng nhìn anh với ánh mắt khác thường, vì vậy điều đó chính là sự thật.”
Thượng Quan Ngưng nghe được cẫu trả lời thỏa đáng, đuôi mắt cong cong hình trăng lưỡi liềm, khóe môi cũng không thể kiểm soát được nâng lên.
“A Ngưng, em vừa mới nói, Đường Vận biết anh mười năm không đánh tennis sao? Rồi biết cả chuyện anh lần nữa lại đánh tennis?”
Cảnh Dật Thần nhạy bén hơn nhiều so với Thượng Quan Ngưng, thời điểm anh nghe cô hỏi, trong đầu nhanh chóng nảy sinh nghi vấn, nhưng đầu tiên vẫn giải thích mọi chuyện với cô, chờ đến khi cô đã biết tất cả những gì đã xảy ra, mới nhàn nhạt nói ra điều trong lòng nghi ngờ.
Thượng Quan Ngưng gật gù, có chút mờ mịt mói: “Ừm, cô ấy biết chuyện anh không đánh tennis, nhưng có vẻ như không biết anh đã bắt đầu chơi lại. Sao thế, có gì không đúng à?”
Cảnh Dật Thần hơi nhíu mày, nhàn nhạt nói: “Chuyện anh không chơi tennis, rất ít người biết đến, bởi vì đa số mọi người đều nghĩ anh không có thời gian đi chơi bóng, Đường Vận nói quá khứ mười năm toàn bộ đều mất trí nhớ, chỉ mới hồi phục ký ức gần đây, sao cô ấy lại biết chuyện anh không chạm vào tennis? Nếu cho rằng cô ấy đi điều tra, thì rõ ràng sẽ biết hiện tại anh đã chơi quần vợt lại mới đúng.”
Anh vừa nói xong, Thượng Quan Ngưng cũng cảm thấy có sai lầm.
Trừ khi Đường Vận không có mất trí nhớ, hơn nữa vẫn luôn bí mật theo dõi Cảnh Dật Thần, nếu không cô ta đã không biết những chuyện mười năm qua của anh!
Tuy nhiên, nếu cô ấy không mất trí nhớ, xét theo một Đường Vận yêu Cảnh Dật Thần đến như vậy, tại sao lại không chủ động tìm đến anh? Cô ấy là người cứu mạng anh, chỉ cần xuất hiện trước mặt Cảnh Dật Thần, Cảnh Dật Thần sẽ hết lòng chăm sóc cô ta, thậm chí còn chăm sóc như một cô công chúa!
Nhưng cô ấy không, cô ấy giữ mình ẩn đi, không cho Cảnh Dật Thần tìm được!
Gió biển lạnh lẽo thổi đến, khiến hai vợ chồng cảm thấy cơn lạnh ập đến.
Cảnh Dật Thần cởϊ áσ ngoài của mình ra, khoác lên người Thượng Quan Ngưng, sau đó ôm vợ yêu vào trong ngực, bế cô trở về.
“Không cần suy nghĩ, chuyện này anh sẽ điều tra, em chỉ cần mỗi ngày ngoan ngoãn ăn cơm, ngủ, chăm sóc tốt bản thân, không bị bệnh, vui vẻ hạnh phúc, là quan trọng nhất.”
“Gần đây em béo lên rồi, bị anh nuôi sắp thành heo rồi!”
“Ồ, thật không? Vậy xin hỏi heo tiểu thư, đến khi nào em mới sinh cho anh một con ‘tiểu trư’ đây?”
Thượng Quan Ngưng nghe anh gọi mình như vậy, khanh khách cười không ngừng, cười một lát đến ngoèo cả eo: “Bé cưng của em chắc chắn sẽ thông minh đáng yêu, không phải là ‘tiểu trư’ nhá! Anh không được nói bậy!”
“Ừm, con anh không phải ‘tiểu trư’, bé cưng chắc chắn thông minh nhất, đáng yêu nhất, đến lúc đó em có thể dạy bé cưng đọc sách viết chữ, nếu con không nghe lời em anh sẽ chịu trách nhiệm đét vào mông.”
“Không không không, em sẽ chịu trách nhiệm đét mông bé cưng, anh phải dạy bé cưng học tập, anh từ nhỏ đến lớn đều là học bá, em không dạy, chỉ số IQ của con anh chịu trách nhiệm, sau này không được chê cười em.”
Cảnh Dật Thần rốt cuộc không nhịn được, cười ha hả: “Bảo bối, nghe theo em. Có điều, hiện tại, chúng ta trước tiên phải có một bé cưng!”