“Nếu Nhị thiếu gia muốn thư kí nữ, có thể, nhưng yêu cầu này cần phải báo cáo với tổng giám đốc. Tổng giám đốc đang ở cao tầng mở cuộc họp cùng với bốn vị phó tổng, chuyện trợ lí của ngài, chờ tổng giám đốc kết thúc cuộc họp tôi sẽ sắp xếp báo cáo, về trợ lí hiện tại, tôi chính là trợ lí ngài.” Trên mặt Lư Cần không có một chút thay đổi, giọng điệu và thái độ ông cùng Cảnh Dật Nhiên nói chuyện so với Cảnh Dật Thần hoàn toàn giống nhau, luôn có một sự tôn trọng song không hề nhượng bộ.
Có Lư Cần, Thượng Quan Ngưng tự nhiên mừng rỡ không cần phải đấu võ mồm với Cảnh Dật Nhiên. Mỗi làn cô đối mặt với cậu ta, đều có một cảm giác bó tay không còn biện pháp, cũng vì cậu ta khó chơi mềm không được cứng không xong, chỉ đơn giản chết không biết xấu hổ. Những người như vậy, là khó đối phó nhất.
Cách tốt nhất để đối phó với cậu ta, có lẽ không cần phản ứng lại.
“Ngoài ra, văn phòng Nhị thiếu không phải ở tầng này, mà là tầng dưới, xin mời.”
Cảnh Dật Nhiên ngay lập tức dậm chân, đập bàn nói: “Bản thiếu gia hiện tại cũng có một nửa số cổ phần, dựa vào cái gì không thể có văn phòng ở tầng này, tôi không muốn thấp hơn Cảnh Dật Thần một tầng! Tôi muốn tầng này! Hơn nữa văn phòng của tôi phải ở đây!”
“Ngài thích văn phòng ở đây, sau này tổng giám đốc sẽ quyết định, tôi sẽ báo cáo với tổng giám đốc, sau khi tổng giám đốc phê duyệt ngài mới có thể có văn phòng ở tầng này, còn bây giờ, mời đi xuống tầng dưới cùng với tôi.”
“Tổng giám đốc, tổng giám đốc, ông chỉ biết mỗi tổng giám đốc! Bản thiếu gia chính là Nhị thiếu gia, anh ta là tổng giám đốc! Tôi cũng muốn làm tổng giám đốc!”
Cảnh Dật Nhiên thấy Lư Cần không thèm để ý đến cậu ta, gương mặt đẹp trai tức đến đỏ bừng, la hét ầm ĩ, khiến Thượng Quan Ngưng đứng bên cạnh lắc đầu ngao ngán.
Té ra Cảnh Dật Nhiên sợ bản thân còn không giống Đường Tăng không ngừng niệm “khẩn cô chú” Lư Cần!
Lư Cần chỉ mới nói vài câu, cậu ta đã phát điên, ngày bình thường Cảnh Dật Thần tẩn cậu ta đến sống dở chết dở, đánh đến tay chân gãy đoạn gãy xương sườn, toàn thân trên dưới không sót chỗ nào, cậu ta vẫn luôn ngập tràn sức mạnh kɧıêυ ҡɧí©ɧ, không giống như bây giờ phát điên phát khùng.
“Bất kể Nhị thiếu gia muốn làm một chức vụ gì ở tập đoàn, cũng cần phải có lời phê duyệt của tổng giám đốc, kể cả ngài muốn làm tổng giám đốc, cũng cần đến cá nhân tổng giám đốc phê duyệt, trước khi tổng giám đốc chính thức kết thúc hồ sơ xin việc của ngài, ngài chỉ có thể là một Nhị thiếu gia.”
Cảnh Dật Nhiên cơ hồ bị Lư Cần nói tức đến nổ phổi!
Cuối cùng cậu ta cũng không chịu đựng được nữa, trực tiếp rời khỏi văn phòng trợ lí của Thượng Quan Ngưng, đi thẳng đến phòng họp cao tầng – trước khi cậu ta đến đây, Cảnh Trung Tu cho cậu ta một chiếc thẻ truy cập, cho phép cậu ta tùy ý ra vào mỗi một văn phòng ở mỗi tầng.
Tòa nhà tập đoàn Cảnh Thịnh tổng cộng có 77 tầng, tầng trên cùng là nơi mở các cuộc hội nghị lớn, tổng cộng có chín phòng họp, trong đó văn phòng trung tâm là nơi có diện tích lớn nhất, dùng làm mở cuộc họp đại hội cổ đông mỗi năm.
Cảnh Dật Nhiên vừa mở cửa ra, thế nhưng bên trong một người cũng không có – Cảnh Trung Tu chưa bao giờ cho phép cậu ta tham gia vào công việc tập đoàn Cảnh Thịnh, cho nên cậu ta không biết gì về tình hình ở đây, cứ tự nhiên đoán Cảnh Dật Thần mở cuộc họp, nhất định sẽ chọn văn phòng lớn nhất tốt nhất.
Cậu ta nhanh chóng tìm hết tát cả chín văn phòng, cuối cùng trong một phòng họp hội nghị nhỏ tìm thấy Cảnh Dật Thần.
Âm thanh mở cửa làm ảnh hưởng đến người nói chuyện bên trong, bọn họ đòng thời nhìn về hướng Cảnh Dật Nhiên, rồi sau đó đồng loạt nhìn về phía vi trí ghế ngồi chủ tịch Cảnh Dật Thần.
Nội dung bọn họ đang thảo luận là cơ mật, không được tùy tiện tiết lộ – thậm chí là Cảnh nhị tiếu gia cũng không được.
Nhưng Cảnh Dật Thần chỉ nhàn nhạt nói: “Tiếp tục.”
Sau đó đúng một lần nữa bốn người bắt đầu cúi đầu báo cáo, thỉnh thoảng còn có tranh luận kịch liệt, tựa hồ ý kiến bốn người bọn họ đều không thống nhất, Cảnh Dật Thần không nói một lời, yên lặng ngồi nghe bốn người đấu võ mồm, chờ đến khi bọn họ đều nói xong, anh mới nhàn nhạt quyết định: “Lĩnh vực kinh doanh tài chính của chúng ta bắt đầu muộn, cần thiết phải phát triển nhanh hơn, bốn người các anh tiến hành khai thác tài năng, thông tin thị trường, mỗi người đều phải nộp một phần báo cáo thị trường cụ thể, tôi sẽ nói với tập đoàn Quý thị, trước mắt chúng ta cứ theo chân bọn họ hợp tác, đến khi thành thục đá bọn họ đi.”
Bốn người nghe được ý kiến của anh, tất cả đều gật đầu đồng ý – không có người nào thích hợp nói chuyện kinh doanh hơn anh, chỉ cần anh ra tay, thậm chí là người đứng đầu trong ngành công nghiệp tài chính như Quý thị, sợ rằng cũng phải cuối đầu.
“Tan họp!”
Men theo tiếng nói của Cảnh Dật Thần, bốn vị phó giám đóc cơ hồ có thể hô mưa gọi gió ở thành phố A, ngay lập tức đứng dậy rời đi.
Từ đầu đến cuối, không ai rảnh mà liếc mắt Cảnh Dật Nhiên một cái, họ lờ đi câu ta, giữ bí mật cốt lõi của Cảnh Thịnh, không cần nói chuyện nhiều.
Họ tin rằng dường như cậu ta sẽ không hiểu, không cần phải nhiều lời!
Bốn người họ vừa mới rời khỏi, sau đó nhanh chóng có ba người đàn ông ngoại quốc cao lớn tây trang giày da được Thượng Quan Ngưng dẫn vào, đi vào phòng họp bên cạnh lớn hơn một chút.
Cảnh Dật Nhiên nghe được Thượng Quan Ngưng thuần thục dùng tiếng Nga cùng tiếng Pháp nói chuyện với ba người kia, sau đó Cảnh Dật Thần đi ngang qua người cậu ta, không thèm để ý đến sự tồn tại của cậu, trực tiếp tiến vào phòng họp, giống như Thượng Quan Ngưng, thuần thục dùng tiếng Nga và Pháp giao lưu với ba người đó.
Cậu ta có thể hiểu một ít tiếng Nga và tiếng Pháp, nhưng có thể lưu loát nói chuẩn như Cảnh Dật Thần, cậu ta hoàn toàn không có khả năng.
Đột nhiên Cảnh Dật Nhiên có chút thất vọng, cậu ta cũng đã chạy đến trước mặt Cảnh Dật Thần kɧıêυ ҡɧí©ɧ, nhưng anh dường như chỉ búng lại cậu ta một ánh nhìn xem thường!
Hơn nữa, tất cả mọi người ở đây đều nghe lời Cảnh Dật Thần, căn bản ngó lơ cậu ta Nhị thiếu gia Cảnh gia!
Là ngày tường cậu ta tạo ra hình tượng cà lơ phất phơ quá thành công, hay là uy nghiêm Cảnh Dật Thần quá lớn?
Giống như cậu ta có thể nhận thấy, tuy rằng cha cho cậu ta một nửa số cổ phần, nhưng thứ cậu ta muốn là kế thừa những thứ kia, chính la quyền lực chỉ huy người khác!
Cảnh Dật Nhiên không còn gương mặt hưng phấn cuồng ngạo như lúc đến, mà hạm hực bực bội đi về nhà.
Vừa bước và cửa, Chương Dung ngay lập tức kéo cậu ta về phòng, gáp gáp không chờ nổi hỏi cậu ta: “Hôm nay đến công ty có nhìn thấy mặt các cổ đông khác không? Bọn họ có tôn trọng con không? Có bằng ý làm việc cho con không? Hiện tại tập đoàn có bao nhiêu tiền? Con có thể được chia bao...”
Đây là mẹ ruột cậu ta!
Không có hỏi cậu ta đến công ty có vui không, không hỏi cậu ta có thích ứng không, không hỏi cậu ta có bị Cảnh Dật Thần khi dễ không, chỉ hỏi cậu ta, có thể được chia bao nhiêu tiền!
Trong khoảnh khắc mọi cảm xúc bị dồn nén của Cảnh Dật Nhiên bùng nổ, tức giận ói: “Tiền tiền tiền, biết mỗi tiền! Cha tôi thiếu tiền mẹ sao?! Túi, giày, trên người mẹ mỗi một loại quần áo mỗi một vật trang sức, tất cả đều giá trên trời! Mỗi ngày mẹ làm một bà chủ sống an ổn thanh thản trong gia đình hào môn khó đến như vậy sao? Sau này chuyện đó của con mẹ không cần kiểm soát!”
Cậu ta trăm phương ngàn kế cướp lấy quyền thừa kế của Cảnh gia, căn bản không phải là vì tiền! Chỉ là cậu ta không muốn thua dưới tay Cảnh Dật Thần!
Cảnh Dật Thần giữ quyền thừa kế kín như bưng, cũng không phải là vì tiền, anh chỉ cảm thấy những thứ đó vốn là của anh, người khác mơ cũng đừng muốn chạm vào!
Cảnh Dật Nhiên hậm hực bực bội trở về, lại đùng đùng nổi giận rời đi. Truyện Dị Năng
Cậu ta và Cảnh Dật Thần kì thực rất giống nhau, đều không thích gia đình này!
Cậu ta tình nguyện qua đêm ở quán bar, cũng không muốn ở biệt thự xa hoa nhưng trống vắng mà ngủ.
Bà nội Mạc Lan và ông nội Cảnh Dật Thiên sáng sớm hôm nay đã xuất phát, cùng nhau đi du lịch, cho nên trong nhà không có người quản Cảnh Dật Nhiên, hiện tại ta cậu ta có thể tự do ra vào.
Cảnh Dật Nhiên cả người ngập tràn ngập tức giận lái đi đến Thượng Quan gia, gia đình đó, lúc này đang cấp thiết cần sự giúp đỡ của cậu ta!
Cậu ta cũng muốn “Giúp đỡ người khác” một lần!