Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã

Chương 165: Cảm giác gia đình

Trong phòng làm việc của Mộc Thanh, Cảnh Dật Thần không hài lòng nhìn điện thoại Cảnh Dật Nhiên.

Yêu cầu của anh không phải chỉ là ghi âm, anh còn muốn có người!

Bên trong đoạn ghi âm này, chính là người đàn ông mà Cảnh Dật Thần tìm đã gần nửa năm, Hắc Phong!

Tại thời điểm anh đến Hắc Hồng tìm Hắc Phong, Mộc Thanh cũng có đi cùng, hơn nữa anh còn cho phép Mộc Thanh châm kim vào đầu gã, vì thế đối với âm thanh này anh cảm thấy phần nào quen thuộc.

Cảnh Dật Thần đã tìm Hắc Phong lâu như vậy, dường như đã lật ngược cả thành phố A, dù cho bên cảnh sát hay là phía thế giới ngầm anh cũng đều hành động, một dấu vết cỏn con cũng không bỏ qua, thế nhưng đã mất thời gian mấy tháng vẫn không tìm thấy gã!

Hóa ra là bị Cảnh Dật Nhiên giấu đi!

Không ngạc nhiên về điều này khi anh không tìm thấy Hắc Phong, nếu đối thủ là Cảnh Dật Nhiên, công việc tìm kiếm quả thực là vô ích.

Bởi vì Cảnh Dật Nhiên đã quá quen thuộc với anh, mà cậu ta rõ tính cách anh như lòng bàn tay, đối với thế lực của anh cũng hiểu biết sâu đậm, muốn tránh đi sự tìm kiếm của anh thì tương đối dễ dàng.

Mà giọng người phụ nữ trong máy ghi âm, té ra là Thượng Quan Nhu Tuyết!

Nói cách khác, mùa đông năm ngoái, người bố trí Quách Soái làm nhục Thượng Quan Ngưng, là cô ta!

Vậy thì không bất ngờ cho lắm khi cả Quách Soái và Hắc Phong đều nói, người đứng sau Phó thị trưởng Thượng Quan Chinh, thế nhưng đều là trò quỷ của Thượng Quan Nhu Tuyết!

Nhớ đến dáng vẻ ngày hôm đó của Thượng Quan Ngưng, trái tim Cảnh Dật Thần giống như bị dao cứa qua, cảm giác càng giống hơn chính là trái tim tựa như dòng nham thạch núi lửa, sẵn sàng phun trào bất cứ lúc nào!

Tất nhiên anh sẽ không để cho vợ chồng bọn họ sống tốt, và bây giờ, anh muốn cả hai nếm thử mùi vị sống không bằng chết!

Vì đề phòng chức năng định vị trong di động Cảnh Dật Nhiên, Cảnh Dật Thần không lấy điện thoại của cậu ta, cũng không chê rắc rối mà bẻ khóa điện thoại, sau đó nén tất cả các thông tin bên trong, gởi qua di động của mình.

Mặc dù điện thoại Cảnh Dật Nhiên có chút giá trị, nhưng đối với Cảnh Dật Thần, so với phần thông tin bên trong, rõ ràng quan trọng hơn.

Anh không đánh chết Cảnh Dật Nhiên, không phải vì anh thương xót cậu ta, mà bởi vì Cảnh Trung Tu can thiệp.

Bất cứ khi nào anh hành động quá tuyệt tình, thời điểm sắp gϊếŧ chết Cảnh Dật Nhiên, ngay lập tức Cảnh Trung Tu sẽ ngăn cản, sau đó Cảnh Dật Nhiên có được cơ hội nghỉ xả hơi, âm thầm chịu sự bảo vệ cảu Cảnh Trung Tu, dần dần khỏe lại.

Vì thế Cảnh Dật Thần đối xử với ông vô cùng lạnh nhạt, ngày thường tiếng “cha” cũng không gọi.

Anh ghét Chương Dung, cho nên đối với Cảnh Dật Nhiên tự nhiên cũng sẽ không chào đón, Cảnh Trung Tu cứ một mực che chở cho hai người bọn họ, vì lẽ đó từ trước đến nay anh không được cha thiên vị, Cảnh Trung Tu giao tập đoàn cho anh, cũng chỉ là lựa chọn một quyết định đúng đắn nhất mà thôi, tính cách và tác phong của Cảnh Dật Nhiên, căn bản không thích hợp kinh doanh Cảnh Thịnh.

Bởi vì Cảnh Trung Tu can thiệp, cho nên hiện tại Cảnh Dật Nhiên càng ngày càng kiêu ngạo, thế nhưng Cảnh Dật Thần lại chẳng hề bị uy hϊếp tí nào.

Nếu không phải gần đây cậu ta nhìn chằm chằm như hổ đói vào Thượng Quan Ngưng, lần này anh cũng sẽ không tàn nhẫn như thế quét sạch thế lực của cậu ta.

Cảnh Dật Thần gởi xong các tệp tin, cùng với A Hổ rời khỏi bệnh viện.

Anh hiểu rất rõ, Cảnh Dật Nhiên sẽ không dễ dàng giao ra Hắc Phong, vì thế ở lại bệnh viện cũng không có tác dụng gì.

Đã có manh mối, anh rất nhanh sẽ tìm ra Hắc Phong!

Hơn nữa, hiện tại anh đã biết ai là người đứng đằng sau, cho nên Hắc Phong sẽ càng có giá trị.

Cảnh Dật Thần về đến nhà, Thượng Quan Ngưng đang ở trong nhà bếp nấu cơm – tất nhiên là dưới sự chỉ huy của đầu bếp và người giúp việc cùng làm, ngoại trừ việc cô hiện diện ở đó ra, còn lại dường như không hề ra tay.

Trong phòng bếp nhiệt độ hơi nóng, mùi thơm của thức ăn bay ra, một cảnh tượng thật nhộn nhịp.

Âm thanh Thượng Quan Ngưng vang lên trong trẻo, khiến cho trái tim Cảnh Dật Thần đang lạnh lẽo dần dần trở nên ấm áp.

“Chị Phương, canh xương lúc này hầm giờ xong rồi chị đặt xuống đi, cẩn thận đừng để bỏng, dậy kín nắp, không được để nguội, Dật Thần có khả năng một lát nữa mới về.”

“Chú Đỗ, bào ngư sốt tương hạnh chú đừng cho mùi tây vào, Dật Thần không thích ăn, đừng vì để ý đến cháu, không có rau mùi cũng tốt.”

“Chị Lan, hôm nay chị mua cherry thật sự tươi, rất ngọt, Dật Thần sẽ thích ăn! Ngày mai lại mua thêm một ít, mọi người cùng ăn thử!”

...

Cô bận rộn nói dông nói dài, dường như không nhận thấy Cảnh Dật Thần tựa lưng vào cửa nhìn cô đã nửa ngày.

Đây chính là cảm giác gia đình, rực rỡ, náo nhiệt và ấm áp, ngập tràn hơi thở khói lửa, không giống như trong ngôi biệt thự trước đây anh đã từng sống, trống rỗng, yên tĩnh không một chút nhân khí.

Điều quan trong nhất là, nơi này có tình yêu và anh yêu người phụ nữ của mình.

Chị Lan đã sớm nhìn thấy Cảnh Dật Thần, thấy anh vẫy tay ra hiệu cho bọn họ, hai người bọn họ rất nhẹ nhàng ngầm rời đi.

Đầu bếp Đỗ vẫn đang nghiêm túc xào nấm, Thượng Quan Ngưng mở cửa nhà bếp bước ra, vừa bước vào nhà ăn, trực tiếp được một đôi tay ôm lấy.

Cô giật mình, đĩa cherry trên tay gần như rơi xuống đất.

Thấy là Cảnh Dật Thần, mới thở ra nhẹ nhõm, quở trách nói: “Tại sao anh về cũng không có một tiếng động, làm em sợ hết hồn!”

Cảnh Dật Thần nhìn gương mặt hờn dỗi của cô, làm da trắng nõn bởi vì bận rộn mà ửng hồng, trong tim tràn ra một dòng chảy nóng bỏng, sau đó cúi xuống hôn đôi môi đầy đặn đỏ mọng của cô.

Thượng Quan Ngưng vội vàng vỗ tay anh, sắc mặt đỏ ửng, vừa xấu hổ vừa giận dữ: “Anh không nên như vậy, còn có người khác ở đây!”

“Chị Lan và chị Phương đã đi rồi, chú Đỗ ở trong nhà bếp, không thể nhìn thấy, em sợ cái gì? Ở bên ngoài anh đã không thể hôn em, ở nhà cũng nói không được, hình như danh xưng làm “chồng” của anh không có tí quyền lợi nào nhỉ?" Cảnh Dật Thần véo chiếc mũi thanh tú của cô, thấp giọng nở một nụ cười.

Thượng Quan Ngưng nhìn một vòng quanh nhà ăn, đúng thật không có chị Lan cùng chị Phương, cô dẫu môi nói: “Anh để cho bọn họ đi, lát nữa anh sẽ phải rửa chén, em chỉ ăn!”

“Ồ, vậy hóa ra anh đã cưới một cô nàng tham ăn về nhà sao? Nhưng em đã bao lâu rồi chưa ăn thịt vậy?” Cảnh Dật Thần nhẹ nhàng vỗ lên cái mông nhỏ tròn đang vểnh cao của cô, ngữ khí hơi mờ ám.

Gương mặt Thượng Quan Ngưng nháy mắt đỏ lên như gấc, ngắt một quả cherry bỏ vào miệng nói: “Anh càng ngày càng không đứng đắng, nhanh chóng ăn một quả đi!”

Một mặt Cảnh Dật Thần ăn cherry, một mặt hôn lên cái trán mịn màng của cô, vừa lúc chú Đỗ xào xong món ăn cuối cùng, đang bưng ra, thấy hai vợ chồng trẻ ôm nhau, thật sự trìu mến yêu thương, ông nhanh chóng đặt đĩa thức ăn xuống, cười nói: “Ồ, tôi vốn đã lớn tuổi, mắt cũng không tốt, không hề nhìn thấy gì!”

Gương mặt Thượng Quan Ngưng trắng nõn giờ phút này đỏ đến tận mang tai, lại nghe Cảnh Dật Thần bình tĩnh nói: “Chú Đỗ đã vất vả rồi, chú về trước đi, có người khác ở đây A Ngưng không cho cháu chạm vào.”

Chú Đỗ năm nay đã hơn năm mươi, là đầu bếp chính của nhà họ Cảnh, giỏi nhất là chuyện nấu nướng, từ bé Cảnh Dật Thần đã ăn thức ăn do ông làm, sau này người khác nấu anh thì bắt bẻ, không chịu ăn. Cho nên sau khi Cảnh Dật Thần dọn đến đây, chú Đỗ cũng đi theo, ngày thường thì ở lại Cảnh gia, chỉ đến bữa sẽ đến đấy nấu nướng.

Ông vừa nghe Cảnh Dật Thần nói, liền cởi bỏ tạp dề, vui tươi hớn hở đi ra – ông dường như chứng kiến Cảnh Dật Thần lớn lên, vẫn luôn xem anh là con trai, bây giờ nhìn thấy anh kết hôn có gia đình nhỏ của riêng mình, có vợ chăm sóc anh, ông rất là vui mừng.