Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã

Chương 138: Khăn của anh

Xử lí tất cả mọi người trong một lần, chỉ trừ đám vệ sữ áo đen đang ở cạnh Cảnh Dật Nhiên.

Phương pháp binh thường, gần như không có hiệu quả đối với Cảnh Dật Nhiên, từ nhỏ đến lớn không biết cậu ta đã bị Cảnh Dật Thần đánh qua bao nhiêu lần, nhưng cậu ta giống như một con Tiểu Cường(*) đánh nặng hay đánh nhẹ mặc dù đánh mãi cũng không bao giờ chết, nhanh chóng trở về Cảnh gia tìm đội ngũ y tế điều trị phục hồi chức năng, sau đó không hề kiêng dè chút nào lại tìm đường chết.

(*) Tiểu Cường: Ở đây có thể hiểu là con “Gián”, tác giả sử dụng cụm từ “Tiểu Cường” này như một nickname.

Lần này, Cảnh Dật Thần không như thường lệ, đem cậu ta đánh đến nửa tàn, nhưng chờ đến khi cậu ta đi ra khỏi đây, biết bản thân đã tổn thất cái gì, nhất định sẽ đau đớn gấp trăm lần so với nửa tàn nửa tật!

Cảnh Dật Nhiên dù bận vẫn ung dung đứng trong vòng vây của đám vệ sĩ, thấy Cảnh Dật Thần nhìn về hướng này, cậu ta còn lộ ra một nụ cười kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Tuy trên mặt cậu ta cười, nhưng trong lòng ngổn ngang bất an.

Hôm nay Cảnh Dật Thần hơi bất thường, theo lí anh đưa đến nhiều người như vậy đến ngăn cản và bảo vệ Thượng Quan Ngưng, chắc chắn anh vô cùng tức giận, tới đây việc đầu tiên là anh phải đánh một trận mới đúng, nhưng lại không có, anh đem tất cả mọi người chỉnh cho thảm hại, Quý Lệ Lệ cùng Hoàng Tâm Di là hai người cầm đầu đã bị hành hạ sống không bằng chết, người có thân phận đặc biệt như Đường Vận cũng không bỏ qua, thế tại sao cậu ta lại không hề bị gì?

Trong lòng Cảnh Dật Nhiên nghi ngờ không thôi, nhưng từ chối biểu hiện lên gương mặt dù là nửa điểm.

Cảnh Dật Thần chỉ liếc mắt qua Cảnh Dật Nhiên, ngay lập tức quay đầu không thèm đếm xỉa đến cậu ta. Trong một thời gian ngắn, Cảnh Dật Nhiên sẽ không phải là mối đe dọa, thế lực của anh không hề đơn giản, cần phải chậm rãi từ từ nhổ tận gốc, cho đến khi cậu ta không còn có gì!

Hiện tại, bắt nạt người phụ nữ của anh, phải trả một cái giá thê thảm.

Hoàng Tâm Di anh sẽ không dễ dàng cho qua, mà Quý Lệ Lề là kẻ cầm đầu thì chắc chắc càng không dễ dàng cho qua!

Anh quay sang đối diện với những người phụ trách bảo vệ an toàn cho Quý Lệ Lệ đang nửa sống nửa chết: “Đi và nói với Quý Mẫn Du, muốn giữ lại mạng của Quý Lệ Lệ, ngay lập tức từ chức Thị trưởng! Sau đó nói với Quý Bác, bảo cậu ta chuẩn bị tốt 10% cổ phần tập đoàn Quý thị, để xin lỗi vợ tôi, cố ấy hài lòng, Quý Lệ Lệ có thể ra khỏi tù, còn không cả đời này cô ta sẽ phải sống trong tù rồi!”

Toàn bộ bên trong căn phòng, rất nhiều người biết đến danh tiếng ăn chơi của Cảnh nhị thiếu gia Cảnh Dật Nhiên, nhưng ngoài trừ Cảnh Dật Nhiên và Đường Vận, dường như không có ai biết đến Cảnh Dật Thần, ngay cả thiên kim thị trưởng Quý Lệ Lệ cũng chưa từng gặp qua, cuối cùng vẫn không biết anh là ai.

Tại thời điểm tất cả mọi người nghe thấy anh gọi thẳng tên Thị trưởng Quý Mẫn Du, trong ngữ khí chính xác không hề xem trọng cái gì là Thị trưởng với không Thị trưởng, hơn nữa có thể hô mưa gọi gió ở thành phố A, quyền thế ngập trời gia tộc Quý thị người thừa kế Quý Bác, càng bị anh coi chẳng là chuyện to tác gì, còn trực tiếp muốn đền bù bằng cổ phiếu.

Tài sản của tập đoàn Quý thị hơn hàng trăm tỷ, lấy đi 10%, họ chẳng phải đưa ra hàng chục tỷ rồi! Đây không phải là một con số nhỏ đối với tập đoàn Quý thị! Tất cả những người đến tham dự tiệc sinh nhật Quý Lệ Lệ, đều là con cái của gia đình có tiền có quyền thế gia tộc, nhưng bọn họ, tuyệt đối không phải là gia tộc có tài sản lên đến con số hàng chục tỷ, tài sản hàng tỷ cũng được coi là một nhà tài phiệt tuyệt vời.

Vấn đề là, người phụ nữ Quý Lệ Lệ chỉnh, rốt cuộc là ai? Cô ấy rốt cuộc có thân phận gì, như thế nào có thể khiến cho tập đoàn Quý thị phải bồi thường mấy chục tỷ! Đúng là lố bịch!

Cảnh Dật Thần giúp Thượng Quan Ngưng xả giận, ngay lập tức sau đó ôm cô rời khỏi Hoàng gia Vương miện, vệ sĩ được ra ra lệnh, trực tiếp giao Quý Lệ Lệ đến sở cảnh sát, hơn nữa còn trình bày rằng cô ta tự ý ngông cuồng tụ tập đám đông bày da^ʍ - ẩu đả, còn có một số phụ nữ bị đánh đập đến chết làm bằng chứng.

Trong xe hơi thoải mái và sang trọng, Cảnh Dật Thần ôm Thượng Quan Ngưng ngồi lên trên đùi anh, tìm ra một chiếc khăn nhỏ lau tóc cho cô.

Cô như thế này, thật sự làm anh vô cùng xót xa.

Sao cô có thể ngu ngốc như vậy chứ, vì Hoàng Tâm Di, sẵn sàng làm bất cứ điều gì, lẽ nào cô không biết, cô bị tổn thương, sẽ khiến anh đau đớn hơn cô gấp trăm ngàn lần sao?

“Lần sau không cho phép vì những người khác, để bản thân rơi vào tình huống nguy hiểm, có nghe không?”

Giọng nói Cảnh Dật Thần rất nhỏ cực kì lạnh lùng nghiêm túc, Thượng Quan Ngưng biết anh đã thật sự giận, thành thành thật thật gật đầu “Ừm” một tiếng.

Nhưng, đối với chiếc khăn của Cảnh Dật Thần, vẫn còn canh cánh trong lòng.

Cảnh Dật Thần thấy chân mày cô nhíu lại, nhẹ nhàng hỏi: “Sao thế này?”

Thượng Quan Ngưng nghe anh hỏi, suy nghĩ một chút vẫn là đem lời Đường Vận nói ra: “Đường Vận nói anh trước đây thường xuyên lấy khăn lau mặt cho cô ấy, bây giờ đã tạo nên thói quen, vì cô ấy mà dưỡng thành, vì thế em không thích.”

Cảnh Dật Thần ngạc nhiên vài giây, theo tiềm thức nói: “Điều này thế nào lại có liên quan đến cô ấy? Từ bao giờ anh đã lau mặt cho cô ấy?!”

Ngoài trừ lau mặt cho một mình Thượng Quan Ngưng, đối với Thượng Quan Ngưng thật sự thân mật, anh chưa bao giờ gần gũi với bất kì người phụ nữ nào khác, ngay cả em họ Triệu An An được anh xem như em gái, cũng rất lạnh nhạt, làm thế nào lại đi chăm sóc người khác!

Hơn thế nữa, vì những vấn đề tâm lí của bản thân, không thể để cho bất kì người nào đυ.ng chạm, đừng nói đến lau mặt – loại hành động mang tính thân mật thế này, thậm chí khi có người chạm vào áo quần anh, anh đã không thể chịu được rồi.

Có vẻ như, Đường Vận lại ở trước mặt Thượng Quan Ngưng nói hươu nói vượn.

“A Ngưng, Đường Vận có nói gì với em, em nhất định phải nói hết với anh, anh sẽ giải thích tất cả với em, kẻo em chỉ nghe về một phía của câu chuyện, phá hủy tình cảm vợ chồng chúng ta. Anh đưa cô ấy về nước, chỉ vì muốn cô ấy có cuộc sống tốt hơn, không cho phép anh trở nên càng tồi tệ. Bây giờ, anh sẽ giải thích cho em, về chuyện chiếc khăn.”

Thượng Quan Ngưng tựa vào khuôn ngực rắn chắc của anh, khóe môi nâng lên nhè nhẹ.

Những rắc rối như cơn bão trong phòng tiệc vừa rồi khiến cô cảm thấy ngạt thở đi qua, giờ phút này xung quanh thoang thoảng mùi hương nhàn nhạt của anh, giọng nói anh ngập tràn sủng nịnh trầm thấp thật dễ nghe.

Điều này làm cô cảm thấy ấm áp và hạnh phúc.

“Mang theo khăn tay bên người là thói quen, là truyền thống của Cảnh gia, ông nội anh, cha anh, hay là cả Cảnh Dật Nhiên, mỗi người bọn anh khi ra khỏi nhà đều mang theo khăn, đây là một thói quen từ thời thơ ấu. Bởi vì những đời trước Cảnh gia có vị tổ tiên cưới một cô gái dòng dõi hoàng gia Anh, gia đình hoàng gia Anh ngày trước mỗi khi ra cửa sẽ mang theo bên người một chiếc khăn tay, đây cũng chính là yêu cầu của bà đối với con cháu mình, hơn nữa mang khăn bên người sẽ rất có lợi trong nhiều trường hợp, cho nên truyền thống này được kế thừa qua nhiều thế hệ, yêu cầu con cháu khi ra khỏi cửa đều mang khăn tay bên người, giống như tượng trưng cho thân phận, cũng là lối sống tốt.”

Thượng Quan Ngưng nghe xong những điều Cảnh Dật Thần nói, rất là ngạc nhiên, hóa ra đó là truyền thống của gia đình bọn họ, tổ tiên Cảnh gia còn cưới công chúa hoàng gia Anh, hèn gì không thể thắc mắc biệt thự Cảnh gia đều được xây dựng và trang trí dựa trên phong cách Châu Âu.

Đột nhiên cô như nhớ ra, bản thân cũng đã nhìn thấy Cảnh Dật Nhiên rất nhiều lần dùng khăn tay, nhưng trước đây không chú ý, Cảnh Dật Thần vừa nói, những hình ảnh ấy hiện lên rõ ràng trong đầu.

Hóa ra Đường Vận lừa gạt cô! Còn nhiệt tình hồ hởi nói, nghe như vô cùng giống thật! Mà cô còn không hỏi Cảnh Dật Thần, tin vào những lời đó của Đường Vận. Nếu hôm nay Cảnh Dật Thần không hỏi, có lẽ cô cũng sẽ không nói, dù sao cũng đều là chuyện đã qua, cô không thể mãi níu chặt không buông.

Nhờ có hôm nay nói ra, nếu không sau này Đường Vận sẽ mãi lừa gạt cô!

Cảnh Dật Thần nhìn thấy gương mặt cô từ ngạc nhiên chuyển sang dỗi hờn, nhẹ nhàng cười, đưa chiếc khăn tay đến trước mắt cô: “Em nhìn xem, trên chiếc khăn có gì đặc biệt?”