Thượng Quan Ngưng vội vàng bắt lấy chiếc nhẫn, tỉ mỉ xem qua nó một lần, xác nhận đó chính là chiếc nhẫn kim cương của mẹ, bây giờ mới thở phào một cái.
Ngày hôm sau sau khi cô lâm vào hôn mê, lúc đang lau tay cho cô anh đã nhìn thấy chiếc nhẫn.
Anh không chắc chắn mục đích của chiếc nhẫn này là gì và nó có nguồn gốc như thế nào, liền cẩn thận cất nó giúp cô thật tốt. Anh biết chiếc nhẫn kim cương này không phải Cảnh Dật Nhiên tặng cho cô, dựa trên tính cách của Cảnh Dật Nhiên, cậu ta nhất định sẽ không tặng loại đồ vật nửa cũ nửa mới này, cậu ta nhất định sẽ tặng một cái mới tinh, rực rỡ bắt mắt, có thể làm lóa ngay cả người bị mù.
Đúng như vậy, thời điểm tiếp theo anh nghe Thượng Quan Ngưng nói: “Đây là nhẫn cưới của mẹ, khi còn sống chưa lần nào mẹ tháo ra, nhưng sau khi mẹ chết, chiếc nhẫn này và vòng cổ đều cùng nhau biến mất, em đã có được món đồ mà mẹ yêu thích nhất, em cảm thấy, chân tướng sự thật còn cách em không xa.”
Cảnh Dật Thần nghe cô nói như vậy, không khỏi có chút tự trách.
Anh nói giúp cô tìm hiểu những chuyện năm đó, nhưng anh đã điều tra rất lâu, cũng không có manh mối nào có hiệu quả. Với khả năng của anh, muốn tìm hiểu chuyện gì, căn bản không hề khó khăn. Nhưng cái chết của mẹ cô, tất cả bằng chứng và manh mối đã bị hủy bỏ sạch sẽ, muốn điều tra e rằng không thể, trừ khi đem tất cả những người có liên quan ra điều tra chặc chẽ, nhưng làm như vậy lại không thực tế.
Anh trầm mặc một hồi, bỗng nhiên nói: “A Ngưng, chiếc nhẫn này là Cảnh Dật Nhiên đưa cho em?”
Thượng Quan Ngưng gật đầu nói: “Ừm, là cậu ta đưa cho em, nhưng em thấy rất lạ, tại sao cậu ta lại có chiếc nhẫn của mẹ em? Phải khẳng định rằng cậu ta mới chỉ biết em được gần hai tháng, em đã dành ra rất nhiều năm, hơn nữa còn sống ở đó, cũng không tìm ra dù là nhỏ nhất, cậu ta chỉ mất một thời gian ngắn như vậy, liền có được chiếc nhẫn của mẹ em, mà dường như những chuyện của năm đó cậu ta biết rất nhiều.
Mặc dù Cảnh Dật Thần đối với Cảnh Dật Nhiên hận thấu xương, cậu ta hại Thượng Quan Ngưng thiếu chút nữa là mất mạng, anh hận không thể đem cậu ta bắn cả trăm lỗ - anh đã phân phó người mang Cảnh Dật Nhiên cho cậu ta một bài học cay đắng, không chết được, nhưng chắc chắc cậu ta sẽ rất nhiều ngày không thể bước xuống giường. Vì vậy vào thời điểm này hận thù trong lòng anh mới không quan trọng, mới có thể bình tĩnh mà phân tích hợp lí.
Anh từ nhỏ cùng Cảnh Dật Nhiên lớn lên, tuy rằng mối quan hệ rất tồi tệ, nhưng anh rất hiểu rõ cậu ta.
Tuyệt đối Cảnh Dật Nhiên không phải là người không có năng lực như vẻ ngoài cậu ta đã thể hiện, không quan tâm đến tất cả mọi thứ, cả ngày chơi bời hoa lá bên ngoài, là đang giấu diếm mà thôi. Không nên đánh giá thấp quyền lực trong tay cậu ta, mấy ngày hôm trước họ đi vào quán bar kia, nếu không phải có Mộc Thanh đi theo, dùng thuốc gây mê của Mộc Thanh, chỉ sợ bọn họ phải dùng nhiều thời gian mới có thể phá vỡ hàng phòng ngự để đột nhập.
Một cái quán bar nho nhỏ mà thôi, đã được cậu ta xây dựng vô cùng kiên cố, hơn nữa còn có rất nhiều người bảo vệ, vì lẽ đó, đối với khả năng của Cảnh Dật Nhiên anh càng hiểu biết sâu sắc hơn.
Tuy nhiên, Cảnh Dật Thần có niềm tin tuyệt đối, quyền lực của Cảnh Dật Nhiên so với anh, vẫn còn kém rất xa.
Nếu không chỉ dựa vào thực lực của cậu ta, sẽ không thể nào điều tra được những chuyện kia, có thấy được rằng, cậu ta đã nắm quyền kiểm soát người trong cuộc hoặc một số điều trong chuyện năm đó.
Dường như, anh cần phải thêm nhân lực, phải giám sát chặt chẽ Cảnh Dật Nhiên.
Thượng Quan Ngưng vừa mới tỉnh, cơ thể vẫn còn rất yếu, sau khi Mộc Thanh đến kiểm tra lại cho cô, đã xác định cơ thể cô không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ cần nghỉ ngơi là có thể khỏe.
Cảnh Dật Thần dựa theo yêu cầu của Mộc Thanh, cho cô ăn một ít cháo nóng, sau đó để cô tiếp tục ngủ.
Cô đang ngủ, anh nhanh chóng ở trong phòng bệnh gọi điện thoại cho đại đội trưởng đội cảnh sát Trịnh Kinh.
Đã gặp phải một lần sai sót, hiện tại Cảnh Dật Thần thà tình nguyện đánh thức Thượng Quan Ngưng, cũng không muốn ra ngoài gọi điện thoại.
Trịnh Kinh lập tức nhận điện thoại, vẫn dùng chất giọng to lớn chất phác của cậu ta, tràn đầy chính khí nói: “Cảnh thiếu, cậu có gì cần phân phó à?”
Cảnh Dật Thần khẽ nhíu mày, thấp giọng nói: “Cậu nói chuyện nhỏ giọng một chút, phía bên tôi có người đang ngủ, đừng đánh thức cô ấy.”
Trịnh Kinh choáng váng không nói nên lời, âm lượng trong điện thoại có thể lớn đến bao nhiêu?! Cảnh Dật Thần không mở loa ngoài, sao có thể ảnh hưởng đến người đang ngủ.
Chờ một chút, không ah, ai có thể làm Cảnh đại thiếu uy chấn bát phương như thế cẩn thận từng li từng tí một? Chỉ một cuộc điện thoại cũng sợ sẽ đánh thức người kia.
Thế nào lại có cảm giác giống như chồng sợ vợ?
Loại cảm giác này xuất hiện ở trên người Cảnh đại thiếu, thật sự là rất lạ!
Cậu ta đùa giỡn nói: “Cảnh thiếu, đây không giống như phong cách của cậu, chẳng lẽ người phụ nữ của cậu đang ngủ?” Mặc dù là đang nói giỡn, nhưng cậu ta vẫn nghe theo lời Cảnh Dật Thần, nhỏ giọng nói chuyện.
Lời cậu ta nói, không mang tính nghiêm túc, không chỉ vì Cảnh Dật Thần không thích người khác chạm vào anh, hơn nữa anh còn đặc biệt không thích phụ nữ chạm vào anh, anh thuộc vào cộng đồng asεメual, không có một người phụ nữ nào có thể hấp dẫn được anh.
Mười năm trước, tất cả mọi người kể cả gia đình Cảnh Dật Thần đều cho rằng anh yêu Đường Vận, vì cô ấy tắm máu toàn bộ ***, bằng mọi giá để tìm cô mười năm, chỉ có cậu ta biết, Cảnh Dật Thần đối với Đường Vận, căn bản không phải là tình yêu, thậm chí ngay cả tình yêu cũng không thể gọi được, nhiều lắm cũng chỉ là chút ân tình mà thôi.
Tuy nhiên, câu trả lời tiếp theo của Cảnh Dật Thần trực tiếp làm cậu ta choáng váng.
“Ờ, chị dâu của cậu đang ngủ, cô ấy ngủ rất nông, cậu không cần nói lớn.”
Trịnh Kinh nghiêm túc nghi ngờ thính giác của bản thân cùng chính mình đang xuất hiện ảo giác, điện thoại nói chuyện bằng một giọng rất thấp, hơn nữa người này còn mang theo một tia dịu dàng, đây là Cảnh Dật Thần sao?!
“Từ hôm nay trở đi, cậu đặt thiết bị nghe lén trong điện thoại Cảnh Dật Nhiên cho tôi, sắp xếp thêm vài người đi theo dõi cậu ta, ba ngày báo cáo với tôi một lần nội dung chi tiết...”
Trịnh Kinh gần như không nghe được Cảnh Dật Thần đang nói cái gì, mười năm quen biết Cảnh Dật Thần cho tới bây giờ, đây là lần đầu tiên cậu ta nghe anh nói chuyện mà bản thân lại phân tâm!
Một lúc lâu cậu ta mới từ trong khϊếp sợ lấy lại tinh thần, câu đầu tiên chính là hỏi: “Cảnh thiếu, cậu kết hôn?!”
Cảnh Dật Thần bị cậu ta ngắt lời, không khỏi sửng sốt, nhưng vẫn trả lời: “Ờ.”
Trịnh Kinh nhanh chóng ý thức được chính mình không đúng đã đi tò mò chuyện riêng tư của Cảnh Dật Thần, lập tức nói: “Cảnh thiếu, cậu nói tiếp đi, nghe lén ai?”
“Cảnh Dật Nhiên và những người bên cạnh cậu ta.”
“Được, tôi sẽ sắp xếp... Không, cậu chờ một phút, nghe lén Cảnh nhị thiếu?!”
Trịnh Kinh gần như cho rằng chính mình nghe lầm, tuy rằng Cảnh Dật Thần và Cảnh Dật Nhiên luôn luôn bất hòa, nhưng là Cảnh Dật Thần trước nay đều khinh thường việc nghe lén hoặc theo dõi Cảnh Dật Nhiên, lại càng không thể xem nhẹ thực lực Cảnh Dật Nhiên, nghe lén cậu ta rất có khả năng biến khéo thành vụng(*).
(*) Chữa lợn lành thành lợn què.
Hơn nữa, cả đội cảnh sát thành phố A không phải là của riêng cậu, lực lượng cảnh sát hạn chế, trang thiết bị và tài chính cũng không nhiều, nếu vô cớ sử dụng nhân lực, cho dù cậu ta có cha mình che chở, cũng không có cách nào huy động quá nhiều người!
Nghe lén Cảnh nhị thiếu gia, chỉ sợ lệnh này được đưa ra, người của đội hình cảnh sẽ sợ đến tè ra cả quần! Đây cũng là con trai Cảnh Trung Tu, ngay cả khi đứa con trai khác của ông ta bảo bọn họ làm điều này, đó cũng quá nguy hiểm rồi!
Thà để cho cậu ta đi bắt tất cả những phần tử xã hội đen nguy hiểm, còn hơn đi nghe lén theo dõi một anh chàng điển trai Cảnh Dật Nhiên thành phố A, chỉ sợ đám phụ nữ kia sẽ ngay lập tức dùng nước bọt mà dìm chết cậu ta!