Thời gian nhanh chóng trôi đi, cuối cùng cũng đã đến giai đoạn mấu chốt cuối cùng để bổ nhiệm thị trưởng thành phố A.
Nhưng hóa ra Thượng Quan phó thị trưởng nổi bật vô song, nhân khí đê mê, ngược lại không có ai đề cử.
Thượng Quan Chinh hơn một tháng này vẫn luôn tức, chỉ cần có một chút không thuận ý, ông liền sẽ nổi trận lôi đình.
Lập ngữ khoa học kỹ thuật giờ chỉ còn là có một cái thùng rỗng, bị ông lừa giá cao bán ra ngoài, nhưng chỉ trong chớp mắt, cổ đông lớn nhất của lập ngữ khoa học kỹ thuật liền trở thành Thượng Quan Ngưng!
Ông ta tức đến nỗi ném vỡ bộ trà sứ thanh hoa.
Nhưng là, điều làm cho ông ta khủng hoảng chính là, những lời người kia nói tựa hồ tất cả đều không thể thực hiện.
Vị trí thị trưởng càng ngày càng cách xa ông ta, bậy giờ ngay cả chức vị phó thị trưởng cũng khó mà giữ được? Ông ta liều mạng cả đời, dùng không ít thủ đoạn mới đạt được nên không thể buông tay dễ dàng thế được!
Rơi vào đường cùng, Thượng Quan Chinh đi khắp nơi xin sự trợ giúp, nhưng toàn bộ thành phố A không ai chịu giúp ông, mà cả cái vị Cảnh nhị thiếu hung ác nham hiểm giờ cũng không thấy đâu, biến mất không chút dấu vết, cho dù ông liên hệ như thế nào cũng không được.
Ông dùng chức quyền phó thị trưởng điều tra một chút về thân phận Cảnh Dật Thần, thế nhưng tra không ra một tí tin tức nào!
Ông ta rốt cuộc cũng biết, bản thân mình đã chọc giận phải dạng người gì!
Thoạt nhìn thì lúc trước ở khu nghỉ mát N thị, bọn họ sáu người không thể vào ở bất kì khách sạn nào, chắc chắn cũng là do người này ra lệnh!
Một lúc sau, Thượng Quan Chinh bình tĩnh lại.
Ông ta nghĩ nếu Thượng Quan Ngưng quan trọng đối với cái người đàn ông kia như vậy, như vậy chỉ cần Thượng Quan Ngưng mở miệng muốn ông lên làm thị trưởng, người đàn ông kia nhất định sẽ hỗ trợ!
Ông ta tưởng tượng như vậy, trong lòng rốt cuộc mới cảm thấy kiên định một ít.
Thượng Quan Ngưng tóm lại vẫn là con gái ông, khiến ông mất đi chức vị này cũng không có gì tốt, mà nếu ông thành thị trưởng thì Thượng Quan Ngưng sẽ thành thiên kim tiểu thư nhà thị trưởng, vinh quang vô cùng, ông tin rằng Thượng Quan Ngưng sẽ không từ chối ông.
Thượng Quan Chinh nhớ tới lần trước ông đi tìm tạ gia hỗ trợ, thì lão già Đông Phong lại ra sức từ chối, trong lòng vừa hận lại vừa giận.
Hừ, làm thông gia với Tạ gia bọn họ có gì tốt! Con gái cũng đã đính hôn với con trai họ, thế mà không chịu hộ trợ tiền cũng không chịu hỗ trợ quan hệ.
Tạ Đông Phong ngược lại còn cảm thấy nhà bọn họ có hại, lời trong lời ngoài nói rằng ông có thể lên làm phó thị trưởng tất cả đều là do công lao của Tạ gia bọn họ.
Hừ, năm đó là trao đổi lợi ích, tạ gia bọn không phải không được lợi gì, chính ông hứa đem Thượng Quan Ngưng giúp cho con trai sống thực vật của ông ta, khi nó tỉnh lại thì đáng ra tạ gia bọn họ mới được lời nhiều hơn chứ.
Dương Văn Xu cùng Thượng Quan Nhu Tuyết hiện tại không dám trêu chọc đến Thượng Quan Chinh, hai người đều biết rõ tính tình ông, cả hai đều tận dụng khả năng biểu hiện sự ôn nhu trước mặt ông ta. Hôm nay Thượng Quan Chinh cảm xúc rất không tốt, hai mẹ con bọn họ từ sáng sớm đều đã kiếm cớ ra ngoài.
Sau ngày đính hôn đó, tuy rằng Tạ Trác Quân không có bắt được nhược bất luận điểm gì của Thượng Quan Nhu Tuyết, nhưng rõ ràng lại nổi lên lòng nghi ngờ.
Cũng may hắn ta luôn mềm lòng, lập trường lại không kiên định, Thượng Quan Nhu Tuyết ôn nhu làm nũng mấy ngày, hắn ta lại ôn nhu chăm sóc cho cô như cũ.
Thượng Quan Nhu Tuyết ngồi ở phòng nghỉ đài truyền hình, Tạ Trác Quân nhìn có chút phát ngốc.
Cô xinh đẹp nhưng trong ánh mắt lộ ra một cổ hơi thở lạnh lẽo, nhưng là chỉ là trong nháy mắt, liền biến mất không thấy, tốc độ nhanh đến nỗi làm Tạ Trác Quân tưởng chính mình gần đây quá mức mệt mỏi mà hoa mắt.
Tạ Trác Quân tập trung nhìn vào, Thượng Quan Nhu Tuyết vẫn nhu nhược, thiện lương đơn thuần như cũ, làm người ta có cảm giác thương tiếc muốn che trở.
Ngày đó, hắn không có nhìn đến Thượng Quan Nhu Tuyết trong tay đồ vật, nhưng là, hắn rõ ràng nhìn đến Thượng Quan Nhu Tuyết buông tay lúc sau, nàng non mềm trong lòng bàn tay, có bị thứ gì cộm ra tới dấu vết.
Hắn không muốn lại nghi ngờ linh tinh, hắn chỉ hy vọng, Tiểu Tuyết vẫn như cũ là một cô bé đơn thuần thiện lương, sẽ tùy hứng, sẽ khóc nháo ghen, nhưng là thiên tính thuần lương.
Tuy rằng tiệc đính hôn không quá thuận lợi, nhưng bọn họ rốt cuộc cũng đã đính hôn, hắn không thể phụ người con gái mình yêu như vậy.
Chỉ là, gần đây không biết vì cái gì, trong đầu hắn luôn luôn hiện ra hình ảnh Thượng Quan Ngưng lạnh nhạt.
Thượng Quan Nhu Tuyết thấy Tạ Trác Quân lại một lần nữa thất thần, trong lòng ghen ghét mà tức giận.
Tạ Trác Quân chỉ có thể có một người trong lòng là cô! Chỉ có thể là chồng của cô, cô tuyệt đối không cho phép xuất hiện bất luận cái gì ngoài ý muốn! Đây là người đàn ông mà cô giữ nhiều năm như vậy, người nam nhân này ưu tú như vậy, cô nhất định phải cùng hắn kết hôn, trở thành một đôi vợ chồng hạnh phúc, bị người khác cực kỳ hâm mộ!
Trên mặt cô nửa điểm không vui cũng không biểu hiện ra ngoài, chỉ là bĩu môi hờn dỗi nói: “Trác Quân, điều em vừa mới lời nói anh có nghe thấy không? Anh hôm nay sao cứ luôn thất thần, là do quá mệt mỏi sao?”
Tạ Trác Quân lấy lại tinh thần, tìm lấy cớ, xoa xoa huyệt Thái Dương, cười nói: “Là do có chút mệt, gần đây công ty sảy ra quá nhiều việc, có chút lo liệu không hết.”
“Công ty hoạt động không thuận lợi sao? Em có thể giúp gì cho anh không?"Thượng Quan Nhu Tuyết lập tức quan tâm nói, tựa hồ như hận không thể chia sẻ ngay với Tạ Trác Quân.
Tập đoàn tạ thị gần đây gặp được không ít phiền toái, không phải là do nguyên vật liệu cung ứng khó khăn, chính là ở đầu cuối nhà máy không chịu giao ra tiền hàng, đây không phải vấn đề lớn, nhưng là rất nhiều phiền toái nhỏ không ngừng đến một lúc sẽ làm người khác nổi nóng.
Thượng Quan Chinh là người bên chính trị, đối với thương trường không phải cái gì cũng có thể nhúng tay vào, không nói đến việc bây giờ ông ta còn chưa lo song cho bản thân, ốc còn không mang nổi mình ốc, trên người mang đầy nguy cơ huống chi là giúp anh.
Đến nỗi Thượng Quan Nhu Tuyết, cô chỉ là có một thân hình đẹp, có một giọng nói hay, làm cô rất sán lạn khi đứng trên sân khấu, đối với việc này cô chỉ việc học thuộc lời kịch thật tốt là không hề có vấn đề gì cả, nhưng nếu cho cô đi vào phân xưởng đàm phán gay gắt với bên bên bộ tiêu thụ thì cô căn bản là không làm được.
Hắn đã từng khuyên cô từ bỏ sự nghiệp làm dẫn chương trình, cùng nhau kinh doanh công ty tạ gia, nhưng cô lại khóc rối tinh rối mù, nói làm người dẫn chương trình là sự nghiệp cả đời của cô, từ bỏ sẽ giống như với hủy diệt linh hồn nghệ thuật của cô.
Hắn thấy cô khóc trong lòng khó chịu, nên không còn khuyên cô nữa.
Tạ Trác Quân bỗng nhiên nhớ tới, năm đó Thượng Quan Ngưng cũng đính hôn cùng hắn, cô lúc chơi tennis thể hiện ra tài năng thiên phú làm người khác kinh ngạc, cô đối với tennis nhiệt tình yêu thương đến si mê, không sợ bất kì vất vả gì ngày đêm luyện tập.
Nhưng khi hắn nói cho cô, người trong nhà không hy vọng tập đoàn Tạ thị có con dâu là vận động viên tennis, cô liền dứt khoát từ bỏ tennis mà cô yêu nhất.
Hắn nhìn thoáng qua Thượng Quan Nhu Tuyết, bỗng nhiên ý thức được, cô từ trước nay không chịu vì hắn mà hy sinh bản thân, bởi vì, cô biết, chỉ cần cô vừa khóc, hắn liền sẽ mềm lòng mà nghe lời cô, chỉ cần cô kiên trì, hắn liền sẽ thỏa hiệp nhượng bộ!
Tạ Trác Quân trong lòng bỗng nhiên tức giận, hắn tiến lên đem chiếc váy PRADA sang trọng mới của cô xé ra toác ra, mặc kệ tiếng hô của cô liền ở trong phòng nghỉ của đài truyền hình tùy ý phát tiết du͙© vọиɠ và lửa giận của mình lên người cô.