Tựa như Cảnh Dật Nhiên đã tưởng tượng thành công bộ dạng Cảnh Dật Thần nổi trận lôi đình, vui sướиɠ cười ha hả.
Chỉ cần chuyện có thể làm Cảnh Dật Thần không thoải mái, cậu ta đều sẽ cảm thấy đặc biệt vui sướиɠ!
Thượng Quan Ngưng nghĩ, gã đàn ông trước mắt tinh thần tuyệt đối không bình thường, sau này nhất định phải tránh xa cậu ta mới được.
Cô thấy Cảnh Dật Nhiên một lần nữa lại đưa tay muốn vuốt ve tóc mình, không chút khách sáo dùng bó hoa đập tới.
Tay Cảnh Dật Nhiên bị đau, trước mắt nhìn thấy, trên cánh tay trắng nõn so với phụ nữ còn đẹp hơn, bị gai hồng đâm rách một đường dài.
Ánh mắt cậu ta đột nhiên dữ tợn, tiến lê bắt lấy cổ tay Thượng Quan Ngưng, u ám nói: “Đừng tưởng rằng tôi không động đến cô, Cảnh Dật Thần căn bản không bảo vệ được cô! Cô cho rằng bản thân rất quan trọng? Ồ, anh ta hiện tại đang bận triền miên cùng tình nhân cũ ở nơi nào rồi, hoàn toàn không rảnh để ý cô! Biết điều một chút tối nay đi theo tôi, nếu không, Khoa học kĩ thuật Lập Ngữ ngày mai sẽ tuyên bố phá sản!”
Cậu ta vừa nói xong, một cú đấm liền chạm mặt cậu ta mà chào hỏi, mãnh liệt đυ.ng nhau để cho khóe môi cậu ta lập tức chảy ra máu tươi, lảo đảo ngã xuống đường, cả người đều có chút choáng váng.
Cả người Cảnh Dật Thần đều tỏa ra lạnh lẽo, một tay túm lấy bó hoa hồng trong tay Thượng Quan Ngưng ném thẳng lên người cậu ta, từ trên cao nhìn xuống nói: “Xem ra, ngày đó tôi đã đánh quá nhẹ, mới có thể làm cậu có sức lực mà tiếp tục đi tìm chết!”
Cảnh Dật Nhiên không có chút hình tượng nào nằm trên mặt đường, cả người cũng bị té làm đau, liền dứt khoát nằm như vậy không đứng lên, trên mặt treo vẻ cười cợt, kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói: “Đúng vậy ha, quá nhẹ rồi, anh có giỏi đánh chết tôi đi! Không có cái tài ấy thì đừng đứng đó lải nha lải nhải, gây trở ngại thiếu gia cùng người đẹp nói chuyện yêu đương! Anh không phải cùng tiểu tình nhân chơi bời sao, như thế nào, muốn hưởng Tề nhân chi phúc(*)?”
(*) Đủ cả người đủ cả phúc.
Cảnh Dật Thần biết cậu ta là cố ý khoe khoan kể lể mối quan hệ giữa cậu ta và Thượng Quan Ngưng, chán ghét không thèm nghe cậu ta nói những câu vô nghĩa, kéo tay Thượng Quan Ngưng đi vào trong xe của mình, cự tuyệt mà đi.
Đợi Cảnh Dật Thần đi, vệ sĩ chịu trách nhiệm bảo vệ an toàn ở bên cạnh cậu ta lúc này mới chạy đến, ba chân bốn cẳng muốn dìu cậu ta.
“Cút ngay cho tao!” Cảnh Dật Nhiên hung hăng đá văng người đang muốn đỡ cậu ta lên, lau vết máu ở khóe môi, lảo đảo đứng dậy, “Vừa rồi lão tử bị đánh chúng mày đều chết chỗ nào?! Hiện tại chạy đến đây làm cái rắm gì?”
Mấy người vệ sĩ tài nghệ không tệ tất cả đều lẳng lặng đi phía sau cậu ta, im lặng cúi đầu, trong lòng bất mãn nói thầm: “Rõ ràng là Nhị thiếu gia dặn dò qua, thời điểm cùng Đại thiếu gia đánh nhau không cho phép bất kì kẻ nào nhúng tay, nếu không lập tức cuốn xéo!”
...
Thượng Quan Ngưng ngồi yên ở ghế lái phụ trên xe Cảnh Dật Thần, một tay anh tùy ý lái xe, một tay anh nắm thật chặt tay của chính mình, cô lạnh nhạt nói: “Tối nay ngủ ngoài đường, một lát về nhà anh thu dọn cuốn gói chăn màn đi.”
Cảnh Dật Thần vốn dĩ vì Cảnh Dật Nhiên xuất hiện, mà trên gương mặt lạnh rét giờ thoáng cái nứt toạc, biểu tình dần dần trở nên dịu dàng ôn nhu. Trong giọng nói anh trầm thấp lộ ra một tia quan tâm cùng sủng nịnh: “Có bị thương không?”
“Không có, không phải là anh đến rất đúng lúc sao, nếu anh cùng vị hôn thế tán gẫu nhiều thêm một lát, nói không chừng tối nay em liền cùng người đẹp trai kia mà đi, thật là đáng tiếc.”
Cảnh Dật Thần nhìn sang cô vợ cứ thích chọc khoét cả người anh, bất đắc dĩ dừng xe bên ven đường, hai tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn không trang điểm của cô lên, cúi đầu hôn mổ xuống đôi môi mọng, cằm chống đỡ trên chiếc trán trơn bóng của cô, nhẹ giọng nói: “Không cho mở miệng ra là vui đùa như vậy, lại càng không cho phép giận dỗi cùng người khác đi, sau này cũng không cho nhận hoa của người khác... Về phía Đường Vận là có chút hiểu lầm anh, anh hôm nay gặp cô ấy, chính là vì tháo gỡ hiểu lầm, phía cô ấy lúc trước không biết anh đã kết hôn, mới có thể nói lung tung.”
Cho tới bây giờ Thượng Quan Ngưng mới biết tên của cô gái kia, chua lòm nói: “Ồ, Đường Vận, tên rất hay nhé, gọi cũng thật thân! Em nhớ rõ có người đều gọi em Thượng Quan tiểu thư đấy!”
Cảnh Dật Thần hơi có chút không biết làm sao, anh cũng chỉ là dùng giọng nói bình thường nhất gọi Đường Vận, hơn nữa còn mang ngay cả tên họ mà gọi, ở chỗ nào biểu hiện là thân?
Thời điểm anh gọi cô “Thượng Quan tiểu thư”, khi đó mới vừa quen cô, căn bản chưa quen thuộc, sau này kết hôn anh vẫn luôn gọi cô “Tiểu Ngưng.”
Cô làm sao lại hăng hái so sánh cùng Đường Vận rồi, ngày thường lúc anh cùng phụ nữ khác tiếp xúc, cô cũng không có phản ứng gì quá mạnh mà.
Nhưng là, anh đối với cô, thật sự là không tức giận được.
“Anh nghe lời vợ, em muốn anh gọi như thế nào anh sẽ gọi như thế đấy.” Anh sủng nịnh xoa xoa mái tóc ngắn mượt mà xinh đẹp của cô, đem cả người cô ôm vào trong ngực.
Thượng Quan Ngưng thoải mái làm ổ trong ngực anh, mới vừa muốn nói chuyện, thì di động trong túi vang lên.
Cô lười vận động, trực tiếp sai bảo Cảnh Dật Thần: “Lấy ra di động đưa đến cho em.”
Cảnh Dật Thần đạm đạm cười, nói: “Tuân lệnh, bà xã!”
Thượng Quan Ngưng nhận lấy di động, vừa nhìn dãy số, lập tức ở trong ngực Cảnh Dật Thần ngồi thẳng.
Điện thoại vừa được kết nối, bên trong nhanh chóng truyền đến một âm thanh đàn ông trung niên uy nghiêm: “Tiểu Ngưng, cô ở nơi nào, mau trở về nhà một chuyến!”
Thần sắc Thượng Quan Ngưng bình tĩnh, giọng nói lạnh nhạt: “Chuyện gì?”
Người gọi điện thoại cho cô, chính là “chạm tay có thể bỏng” người được chọn làm tân thị trưởng của thành phố A, cha của cô, Thượng Quan Chinh.
“Chú cô lần trước cho cô đi theo người kia ăn cơm, cô cuối cùng có đi hay không? Tại sao người đó hôm nay nói, muốn cho công ty phá sản! Cô mau mau tìm người đó xin lỗi, mọi yêu cầu của họ, cô đều phải thỏa mãn, cần phải để cho người đó hài lòng!”
Mặc dù đối với cha mình Thượng Quan Ngưng sớm đã không ôm bất kì hi vọng, nhưng là, khi nghe được ông ta nói như vậy, cô vân cảm thấy đáy lòng giống như bị dao cứa qua, đau gần như không cách nào hô hấp.
Cảnh Dật Thần đang cùng cô dán chung một chỗ, âm thanh trong điện thoại anh nghe rất rõ ràng, cả người Thượng Quan Ngưng cứng ngắc khiến lòng anh vô cùng đau nhói.
Anh đem Thượng Quan Ngưng ôm thật chặc trong ngực, nhìn về phía điện thoại lạnh lùng nói: “Nếu như để nhân dân cả thành phố A biết, Phó thị trưởng là như thế này bán nữ cầu vinh người, ngày mai ông sẽ bị loại bỏ tư cách tranh cử thị trưởng, hơn nữa vĩnh viễn rời bỏ khỏi giới chính trị!”
Đầu bên kia điện thoại Thượng Quan Chinh rõ ràng ngẩn ra, sau đó vừa sợ vừa mắng: “Cậu là ai, tại sao nghe lén tôi cùng con gái của tôi nói chuyện!”
Cảnh Dật Thần cười lạnh, âm thanh giống như nước ở mùa đông bị đóng băng, lộ ra nhè nhẹ từng sợi lạnh lẽo: “Thượng Quan Ngưng sẽ không đi theo bất cứ kẻ nào, công ty của ông tối nay sẽ bị phá sản, đây chỉ là cảnh cáo, sau này, không cho phép ông sai khiến cô ấy làm bất kì chuyện gì, cô ấy không nợ ông!”
Anh nói xong, liền thay Thượng Quan Ngưng ngắt điện thoại, rồi sau đó ôm cô vào trong ngực, âm thanh ôn nhu dụ dỗ cô: “Tiểu Ngưng, không có chuyên gì, tất cả đều có anh đây, không cần sợ ông ta.”
Thượng Quan Ngưng bị cha mình lợi dụng vô số lần, cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt, giờ phút này nghe Cảnh Dật Thần đau lòng an ủi cô, nước mắt thình lình rơi xuống.
Cô đem mặt chôn ở trong ngực anh ấm áp rộng rãi, thoải mái khóc một hồi.
Khóc xong mới nhớ đến anh muốn nói cho Khoa học kĩ thuật Lập Ngữ phá sản, con mắt sưng to nhìn anh nói: “Không thể làm công ty phá sản, đó không phải công ty của ông ta, là công ty của mẹ em!”
Cảnh Dật Thần dịu dàng lau sạch nước mắt cho cô, nhẹ giọng nói: “Anh biết, cho nên, anh nghĩ sẽ khiến nó trở thành công ty của em.”