Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Chương 916: Quà giáng sinh sao?

Editor: May

Giờ phút này bọn họ càng đi càng gần, dần dần, cũng có thể thấy rõ bảng số xe hơi kia, quả nhiên là xe của Trình Chi Ngôn.

"Ừ." Trình Chi Ngôn cười đáp một tiếng, ánh mắt ở trên ablum ảnh ngay trước mắt kia, lưu luyến không rời xẹt qua trên da thịt trắng nõn như ngọc của người nào đó, sau đó trong giọng nói mang theo một tia đầu độc nói: "Ablum này... Là quà giáng sinh em tặng cho anh sao??"

"Chao ôi?? Ablum??" Tiểu Thỏ ngẩn ra, một hồi lâu sau mới nhớ tới, lúc quốc khánh mình cũng đi học bộ dáng Đinh Tiểu Nhiễm, chụp một ablum, sau đó người ta còn gọi điện thoại hỏi cô là tự lấy hay là gửi tới...

Ai da... sao cô lại quên mất chuyện này??"

Chỉ là tính toán, giờ đã hơn hai tháng qua, tốc độ tiệm ảnh kia, cũng không phải chậm bình thường a...

"Ừ, hiện tại em ở ký túc xá sao?? Đi ra đi, anh ở cửa trường học chờ em." Ngón tay thon dài của Trình Chi Ngôn chậm rãi lật từng tờ ảnh, Tiểu Thỏ trong tấm ảnh khi thì thẹn thùng, khi thì dễ thương, một cái nhăn mày một nụ cười luôn ở trong lúc lơ đãng liền tác động tâm tư anh.

Nhưng mà lại nghĩ tới lúc chụp ablum này, nhà nhϊếp ảnh kia cũng nhìn thấy những hình ảnh trước mắt này, Trình Chi Ngôn nhịn không được cũng có chút khó chịu.

"Em... Cái kia... hiện tại em mới đi ra từ trạm điện ngầm, đang đi về phía cửa trường học, thật ra cái kia... em... em đã nhìn thấy xe của anh..." Tiểu Thỏ ngẩn ra, quay đầu nhìn thoáng qua Cận Mặc đi ở bên cạnh mình, giọng nói nhịn không được liền có chút lắp bắp hồi đáp.

"Ở cửa trường học??" Trình Chi Ngôn khẽ ngơ ngác một chút, duỗi tay đẩy tay nắm cửa xe hơi ra, chui ra từ trong chỗ ngồi của tài xế.

Anh một tay cầm lấy di động, tay kia cắm ở trong túi áo khoác, nhìn về phía sau lưng.

Trong bóng đêm nồng đậm, dưới ánh đèn lờ mờ, Tiểu Thỏ mặc áo khoác vải nhung màu trắng đang gắt gao kề bên một người nam sinh mặc áo khoác màu cà ri ấm áp đi tới.

Cô thoạt nhìn rất ngoan ngoãn đáng yêu, mà nam sinh kia thoạt nhìn lại là rất cao lớn rắn rỏi, áo khoác hai người sít sao kề cùng một chỗ, thoạt nhìn giống như là bơ tuyết trắng nổi lơ lửng ở trên mặt ly cà phê ấm áp.

Hai lông mày thanh tú của Trình Chi Ngôn hơi không thể nhận ra cau lại, nhưng một giây sau, khi anh nhìn thấy hoa hồng Tiểu Thỏ cầm trong tay kia, hai hàng lông mày liền nhăn lợi hại hơn.