Editor: Quỳnh Nguyễn
Tiểu Thỏ liền lấy tay đè lại anh, không cho anh lộn xộn.
"Uh`m??" Thanh âm Trình Chi Ngôn trầm thấp dễ nghe nhàn nhạt hừ một tiếng, đôi mắt trong suốt mở nhìn người trước mắt mình, đáy mắt giống như có vòng xoáy sâu không thấy đáy.
"Đừng... Đừng. Xằng bậy." Tiểu Thỏ hốt hoảng nhìn anh, thanh âm lắp bắp nói: " Đây còn đang ở văn phòng a."
"Không có xằng bậy." Trình Chi Ngôn nhẹ nhàng hàm chứa cánh môi của cô, thanh âm lẩm bẩm nói: "Yên tâm, không lại ở chỗ này muốn em."
"Oanh" một phen, trên mặt Tiểu Thỏ nhất thời như lửa thiêu cháy.
Nói... Nói nói như vậy, nhưng mà một bước cuối cùng trước kia chẳng lẽ anh đều phải tới một lần??
Tiểu Thỏ trừng mắt nhìn chằm chằm anh.
"Không vui sao??" Trình Chi Ngôn nhẹ nhàng cắn môi dưới của cô một phen, bàn tay dò xét trong áo cô quả nhiên vẫn không nhúc nhích rồi.
Tiểu Thỏ thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Ở loại địa phương này, trong hoàn cảnh này, thật sự là quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ được chứ...
Cho dù anh khóa cửa lại, em cũng vẫn có chướng ngại tâm lý như cũ a!!
Nhưng mà Tiểu Thỏ còn không có thoải mái vài giây, hai tay Trình Chi Ngôn vậy mà ôm cô đứng lên.
"Nha!!" Tiểu Thỏ dưới chân không còn, theo bản năng hét lên một tiếng.
Tiếng nói chuyện ong ong bên ngoài nháy mắt liền yên lặng rồi.
Sau một lát thanh âm Kỷ Lâm Khải vang lên nói: "Chị dâu, không có việc gì đi??"
"Không không không... Không có việc gì... Tôi chính là trẹo chân một phen...." Tiểu Thỏ đỏ bừng cả khuôn mặt ru rú tại trong lòng Trình Chi Ngôn, thuận miệng biên một lý do cho qua.
"A...... Không có việc gì liền tốt..." Kỷ Lâm Khải cũng không nghĩ nhiều, tiếng nói chuyện bên ngoài tạm dừng sau một lát liền lại vang lên.
Tiểu Thỏ trừng mắt căm tức nhìn Trình Chi Ngôn nói: "Anh muốn làm gì nha!?"
"..."
Trình Chi Ngôn mỉm cười, nhìn đứa nhỏ treo ở trên người như gấu Koala, cánh tay dài duỗi ra đem văn kiện trên bàn hướng tới bên cạnh xê dịch, sau đó đem cả cái lưng cô thả đi lên.
Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy phần lưng chính mình nháy mắt dán lên một cái gì đó lạnh giá mà cứng rắn, hoàn toàn không có độ cong đáng nói, quả thực khó chịu cực kỳ.
Cô liền nằm ngửa mặt như vậy ở trên bàn, nhìn Trình Chi Ngôn nháy mắt lấn người mà lên, nhịn không được dùng lực nuốt nước miếng một phen.
Cô cô cô... Anh nước chanh đây là vốn định làm gì!?
Hai tay Trình Chi Ngôn chống hai bên thân thể Tiểu Thỏ, hơi hơi cúi người, cả người phủ trên cô, sau đó hôn cánh môi phấn nộn của cô, lại ôn nhu kéo dài.
"Ưʍ..." Tiểu Thỏ nhịn không được đưa tay đẩy đẩy anh, không phải đâu, không phải là tiếp nụ hôn sao, cần gì phải muốn bày thành tư thế như vậy a!!
Tư thế còn không bằng vừa rồi cô ru rú tại trong lòng anh a!! Đây rõ ràng sẽ làm cho người ta vừa tiến đến liền nghĩ bậy nghĩ bạ được chứ!!
Sau đó bàn tay thon dài của Trình Chi Ngôn nháy mắt liền đè cổ tay mảnh khảnh của cô lại, sau đó đem tay cô nâng qua quá đỉnh đầu, gắt gao chế trụ, cố định ở trên bàn.
"Ưʍ... Anh nước chanh..." Tiểu Thỏ cảm giác được chính mình nhúc nhích không được, nhịn không được nho nhỏ mang theo một tia cầu xin hô Trình Chi Ngôn một tiếng.
"Uh`m." Trình Chi Ngôn cúi đầu lên tiếng, lưỡi trắng mịn từ trong miệng cô lui ra, ngược lại cuốn lấy vành tai xinh xắn tinh xảo của cô.