Editor: Quỳnh Nguyễn
"Không cần, cậu hơi chút chờ tớ một phen liền tốt." Cận Mặc quay đầu nhìn cô một cái, tốc độ viết chữ trên tay thoáng nhanh hơn, nhưng mà chữ viết vẫn cứng cáp hữu lực như cũ, không có một chút cẩu thả.
Tiểu Thỏ có chút nhàm chán ngồi ở bên cạnh anh, hai tay chống cằm theo dõi hắn anh viết chữ.
Nhìn nhìn, mặt Cận Mặc liền lại đỏ lên.
"Lớp trưởng.. Ách... Cận Mặc, mặt của cậu như thế nào lại đỏ??" Tiểu Thỏ trong khoảng thời gian ngắn còn chưa ý thức được là chính mình nguyên nhân, chỉ là vẻ mặt ngạc nhiên nhìn anh.
"..." Cận Mặc có chút bất đắc dĩ ngẩng đầu, đôi mắt nhìn Tiểu Thỏ một hồi, sau đó cúi đầu tiếp tục viết chữ nói: "Có thể hay không... Không cần nhìn chằm chằm tớ..."
"A, thật có lỗi!!" Tiểu Thỏ nháy mắt liền phản ứng kịp, vẫn nhìn chằm chằm người khác
như vậy là hành vi
vô cùng không lễ phép.
"Không có việc gì." Cận Mặc cúi đầu lên tiếng, tiếp tục viết.
Tiểu Thỏ vẫn như cũ không có việc gì, nhưng mà lại không thể tiếp tục nhìn chằm chằm Cận Mặc, nghĩ nghĩ liền lấy điện thoại cầm tay ra gửi một cái tin nhắn cho Trình Chi Ngôn.
Anh nước chanh, chúng ta kết thúc huấn luyện quân sự, ngày mai có thể nghỉ rồi.
Tin nhắn gửi thật lâu cũng không có thu được câu trả lời.
Tiểu Thỏ bĩu môi người này đại khái lại bắt đầu bận rồi.
Thời gian dài như vậy không có nhìn thấy Trình Chi Ngôn, hai người chỉ có thể dựa vào điện thoại hoặc là
tin nhắn liên hệ, nhưng mà mỗi lần Tiểu Thỏ gọi điện thoại cho Trình Chi Ngôn, anh không phải đang họp chính là tăng ca, khó có được lúc rảnh rỗi, mà khi anh thỉnh thoảng
gửi tin nhắn cho Tiểu Thỏ, cô cũng không phải huấn luyện quân sự chính là ăn cơm, tóm lại hai người chính là đủ loại bỏ qua.
Ai...
Tiểu Thỏ thở dài một hơi, cô thật sự rất nhớ anh nước chanh a...
"Làm sao vậy??" Ngay tại thời điểm Tiểu Thỏ miên man suy nghĩ đủ loại, Cận Mặc quay đầu lại, vẻ mặt nghi hoặc nhìn cô.
"Không có gì..." Tiểu Thỏ có chút buồn bã ỉu xìu lên tiếng, một cái tay nhỏ trắng nõn mảnh khảnh ngoạn chơi bút lông màu đen, thôi, ngày mai chính là nghỉ Quốc Khánh, kết thúc huấn luyện quân sự rốt cục có thời gian cùng anh nước chanh cùng một chỗ rồi.
"Uh`m." Cận Mặc thấy cô không muốn nhiều lời, liền cũng không hỏi, lại viết một hồi, một xấp tư liệu cũng sao chép toàn bộ.
"Đều đã viết xong rồi hả??" Tiểu Thỏ thăm dò nhìn lại, tờ giấy trên bàn anh, chữ viết tinh tế cùng tờ giấy trước mặt mình hình thành so sánh rõ ràng.
" Đúng." Cận Mặc đưa biểu tư liệu trước mặt hai người
bọn họ sắp xếp xong, cất kỹ biểu sao chép, chần chờ một phen quay đầu nhìn thoáng qua cửa văn phòng thầy giáo Hứa, từ khi vừa rồi thầy giáo Hứa ra ngoài, ông liền không có tung tích, hiện tại việc làm
hai người bọn họ giúp ông
đã làm xong rồi, cũng không biết ông còn có việc muốn phân phó không.
Hai người Cận Mặc cùng Tiểu Thỏ ngồi ở trong phòng làm việc, trong khoảng thời gian ngắn vậy mà đều có chút nhàm chán.
"Tớ gọi điện thoại cho thầy giáo Hứa đi." Cận Mặc trầm mặc chốc lát, sau đó từ trong túi áo lấy điện thoại cầm tay ra, tìm đến dãy số thầy giáo Hứa liền gọi ra ngoài, bên kia điện thoại vang
vài thanh âm, rốt cục tiếp, tiếp theo Tiểu Thỏ liền nghe được thầy giáo Hứa lớn giọng từ trong điện thoại truyền ra: "Hai người các em sao chép xong rồi?? Được được được, thầy lập tức trở về văn phòng a, chờ tôi một chút..."
"..."
Cận Mặc còn chưa kịp mở miệng thầy giáo Hứa bên kia đã cúp điện thoại.