Editor: Quỳnh Nguyễn
"Ha ha." Trình Thi Đồng hướng tới Tiểu Thỏ cười cười, cúi đầu ăn một miếng kem trong tay mình, cười hì hì nói: "Tớ Ta không mệt a, tớ làm một bài, liền tinh thần gấp trăm lần!"
"Biếи ŧɦái a..." Tiểu Thỏ nhìn bộ dáng Trình Thi Đồng vẻ mặt vui vẻ, nhịn không được kêu rên một tiếng.
" Được rồi, cho dù tớ biếи ŧɦái hay không biếи ŧɦái, ngày kia chính là sinh nhật mười tám tuổi của cậu, muốn chúc mừng như thế nào?" Một bàn tay Trình Thi Đồng chống cằm dựa vào ở trên bàn học, chớp mắt to nhìn Tiểu Thỏ hỏi.
"A???"
Tiểu Thỏ sửng sốt một phen, sau một lúc lâu mới hồi phục tinh thần lại, cô lấy di động của mình từ bên trong bàn học ra nhìn thoáng qua ngày tháng, hôm nay đã là ngày chín tháng năm, tiếp qua hai ngày chính là sinh nhật mình, nhưng mà trong khoảng thời gian này, mỗi ngày cô đều giống như đánh giặc, sớm liền không có chú ý ngày tháng.
"A cái gì a?? Cậu đừng nói cho tớ cậu còn chưa nghĩ ra muốn như thế nào." Trình Thi Đồng nhìn Tiểu Thỏ vẻ mặt ngây người, nhịn không được không nói gì.
Cái này....
Trên trán Tiểu Thỏ xẹt qua một giọt mồ hôi lớn...Cô thật đúng là chưa nghĩ ra muốn như thế nào.....
Hơn nữa, ngày kia là thứ sáu a, thứ sáu lại không rời trường, từ khi lên cao tam, không phải tất cả ngày nghỉ đều đã hủy bỏ sao, càng miễn bàn loại ngày này rồi.
"Ai, cậu thật sự là không cứu a." Trình Thi Đồng nhịn không được lắc đầu: "Đây là ngày bao nhiêu quan trọng a, cậu như thế nào có thể quên!! Chờ cậu đủ mười tám tuổi, liền có nghĩa là chú nhỏ rốt cục có thể xuống tay với cậu a!!"
"Nói là nói như vậy..." Tiểu Thỏ nhịn không được đưa tay lau mồ hôi trên trán, thanh âm yếu ớt hướng tới Trình Thi Đồng nói: "Nhưng mà không phải lần trước cậu nói, chú nhỏ sẽ không xuống tay với tớ trước khi tớ thi vào trường đại học sao??"
"Đúng a!!" Trình Thi Đồng gật đầu nói: "Nhưng mà chú không hướng cậu xuống tay, không có nghĩa là cậu không thể hướng chú xuống tay a!! Nhiều năm như vậy, chẳng lẽ cậu không đến mức hoảng sợ sao??"
"Ách... Kỳ thật tớ cũng không phải rất lợi hại..." Tiểu Thỏ kéo kéo khóe môi chính mình, có chút không nói gì hướng tới cô nói, "Hơn nữa, buổi tối thứ sáu phải lên lớp tự học buổi tối, chờ đến tự học xong đã hơn mười giờ, muốn chúc mừng cũng không có thời gian a."
"Cậu ngốc a, cậu có thể xin phép a, xin một cái tự học lại không có vấn đề gì, hơn nữa chủ nhiệm lớp là chồng cậu, cậu sợ chú không đáp ứng??" Trình Thi Đồng liếc Tiểu Thỏ một cái, đột nhiên đưa tay ôm lấy cổ của cô nói: "Tới, tới, tớ cùng Cố Ninh Thư cũng xin phép cùng cậu, rất không dễ dàng trưởng thành, đây là một cái chuyện đáng chúc mừng."
" Nhưng mà....Lúc cậu mười tám tuổi không phải cũng không chúc mừng sao??" Tiểu Thỏ có chút khó hiểu nhìn cô, thanh âm yếu ớt hỏi.
"Ngày đó tớ có xin phép a, cậu đã quên, khà khà, tớ cùng Cố Ninh Thư đi thế giới hai người, không có mang cậu." Trình Thi Đồng hơi run sợ một phen, sau đó hô hô nở nụ cười vài tiếng, hướng tới Tiểu Thỏ nói.
"..."
Tiểu Thỏ nháy mắt không nói gì.
" Được, liền quyết định như vậy, buổi tối thứ sáu mời tớ cùng Cố Ninh Thư ăn cơm a, thuận tiện mang theo anh nước chanh, đừng quên." Trình Thi Đồng cười hì hì lại dặn dò Tiểu Thỏ một lần, lúc này mới buông tay mình ra.
Tiểu Thỏ do dự một chút, vẫn lại là gật đầu đồng ý.
Loại chuyện xin nghỉ này thực ra chỉ cần nói một tiếng cùng Trình Chi Ngôn là được, chỉ là sau khi Trình Chi Ngôn nghe xong, chần chờ một phen, sau đó hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Buổi tối thứ Sáu anh có chút việc, các em ăn trước, anh qua muộn một chút."