Editor: Quỳnh Nguyễn
Tiểu Thỏ vừa mới cứng đờ thân thể, chậm rãi ở dưới anh ôn nhu an ủi trở nên mềm mại, sau đó càng ngày càng mềm mại, càng ngày càng mềm mại.
Cảm giác khác như vậy hướng thân thể của cô xông đến, cơ hồ muốn cho cô hóa thành một bãi nước.
Nụ hôn Trình Chi Ngôn cũng dần dần trở nên nhiệt liệt.
Hơi thở của anh không ổn định, thở dốc cũng càng ngày càng dồn dập.
Chút bất tri bất giác, một vật gây trở ngại cuối cùng trên người cũng bị loại bỏ.
Một tia cảm giác mát nhợt nhạt trên chân thon dài nháy mắt ập đến, trong lòng Tiểu Thỏ cả kinh, còn chưa kịp phản ứng Trình Chi Ngôn đã cúi người.
"Ưʍ..."
Một trận điện lưu mãnh liệt nháy mắt tập kích thân thể Tiểu Thỏ, cô nhịn không được cúi đầu bật ra một tia thở gấp.
"A... Đừng..."
"Khoái" - "Cảm" nháy mắt đánh úp lại cơ hồ làm cho Tiểu Thỏ nhịn không được run rẩy.
Lúc cô ý thức được vấn đề này trong lòng thậm chí có một loại cảm giác nói không nên lời.
"Tiểu Thỏ..." Trình Chi Ngôn có chút mê muội hôn môi cô.
"Ưʍ..."
Thần kinh toàn thân Tiểu Thỏ đều căng cứng.
Cảm giác như vậy đối với cô mà nói, thật sự là quá mức mãnh liệt, vậy mà làm cho cô có chút không chịu nổi.
Tiểu Thỏ hơi hơi mở to mắt, nhìn Trình Chi Ngôn quỳ ở trước người mình, áo sơmi tây trang trên người anh lại còn là hoàn hảo không tổn hao gì, không có một chút cảm giác lộn xộn, mà cô toàn thân cũng đã không còn gì.
So sánh như vậy làm cho cô nháy mắt phục hồi tinh thần lại, muốn lên tiếng kháng nghị lại phát hiện thanh âm của cô mảnh mai giống như không phải chính mình.
Thanh âm như vậy nói ra bất luận cái gì đều không có một chút ý tứ từ chối, ngược lại mang theo một chút hương vị ham muốn.
Mắt thấy tình hình trở nên không thể vãn hồi, Trình Chi Ngôn lại đột nhiên dừng lại động tác chính mình.
Tiểu Thỏ sớm đã bị hôn môi đến đầu hàng, đang trôi nổi trong đám mây, tất cả cảm giác lại nháy mắt biến mất.
"Anh nước chanh??" Trong thanh âm của cô mang theo một chút khao khát, cúi đầu hô anh một tiếng.
Trong lòng Trình Chi Ngôn run lên, lý trí cơ hồ nhanh cách xa anh.
"Đi ngủ sớm một chút đi..." Anh cúi đầu khẽ hôn một cái trên lọn tóc mềm mại của cô, sau đó kéo chăn qua, cầm chăn che đậy thân của cô, đứng dậy liền rời khỏi.
"Anh làm gì?" Tiểu Thỏ nhanh tay lẹ mắt, rất nhanh túm chặt cổ tay anh, đôi mắt ngập nước thẳng tắp nhìn anh.
Trình Chi Ngôn cười khổ một cái thấp giọng nói: "Tắm."
Tiểu Thỏ hơi run sợ một phen, lập tức liền hiểu được, đỏ ửng trên gò má cô chưa rút đi, giờ phút này cô khó xử chôn nửa gương mặt chính mình ở chăn, thanh âm yếu ớt nói: "Thực ra em.... Không mấy tháng liền trưởng thành rồi...Anh anh...Anh không cần quá khắc chế..."
Trình Chi Ngôn hơi sững sờ, ánh mắt sâu thẳm mang theo nồng đậm du͙© vọиɠ nhìn cô.
Ngay tại lúc Tiểu Thỏ cho rằng anh sẽ gật đầu Trình Chi Ngôn chỉ là nhẹ nhàng hôn một phen cái trán của cô nói: "Đều đã nhịn nhiều năm như vậy, còn sẽ để ý mấy tháng này sao??"