Editor: Quỳnh Nguyễn
Trình Chi Ngôn cùng Tiểu Thỏ nhìn anh một cái, không nói lời nào.
"Làm sao vậy, có phải bởi vì hôm nay Trình Chi Ngôn nói ngươi hai người là anh em, em mất hứng hay không?" Thân Tử Hạo nhìn cảm xúc Tiểu Thỏ tựa hồ không vui lắm, liền hướng tới cô mở miệng hỏi.
"Không phải..." Tiểu Thỏ lắc đầu, thanh âm như muỗi kêu trả lời một tiếng.
"Đó là bởi vì còn không có điều tra ra là ai dán những cái ảnh chụp này, cho nên mất hứng??" Thân Tử Hạo khoát tay, vẻ mặt không sao cả nói: "Cái này không phải lo lắng, trong trường học đều là cameras theo dõi, nhất định có thể chụp người kia."
"Cũng không phải..." Tiểu Thỏ tiếp tục lắc đầu.
"Đó là sao, sự việc này không phải đã giải quyết sao, như thế nào lại vẫn mất hứng a??" Thân Tử Hạo nhất thời đầu đầy dấu chấm hỏi nhìn hai người bọn họ.
"Không có gì." Trình Chi Ngôn ngẩng đầu, nhàn nhạt liếc mắt nhìn anh, sau đó tiện tay cầm một xấp bài thi trong tay ném tới trên bàn anh ta nói: "Anh có phải rảnh rỗi hay không? Nếu như anh rảnh rỗi mà nói, liền sửa bài thi giúp tôi."
"Ai ai, tôi đây là quan tâm hai người các ngươi có được hay không!?" Thân Tử Hạo nhất thời vẻ mặt ủy khuất nhìn hai người bọn họ nói: "Hơn nữa để cho tôi một cái thầy giáo dạy Anh ngữ tới sửa bài thi vật lý, cậu cảm thấy thích hợp sao??"
"Dù sao anh vốn cũng không phải dạy Anh ngữ." Trình Chi Ngôn nhìn anh thuận miệng nói: "Được xưng thầy giáo Thân toàn năng, sửa bài thi vật lý, có cái gì không thích hợp."
"..."
Thân Tử Hạo sắc mặt cứng ngắc nhìn Trình Chi Ngôn, sau một lúc lâu quay đầu lại ánh mắt nhìn chằm chằm Tiểu Thỏ hỏi: "Làm sao vậy, cậu ta đây là thời mãn kinh sớm rồi hả??"
"Phốc" một tiếng, Tiểu Thỏ nhịn không được, bật cười.
Trình Chi Ngôn nhàn nhạt liếc cô một cái, Tiểu Thỏ lập tức dừng lại tươi cười.
Anh lại nhàn nhạt liếc Thân Tử Hạo một cái, đưa tay cầm một xấp bài thi từ trong ngăn kéo nói: "Quả thật là thời mãn kinh sớm, tôi cảm thấy choáng váng đầu, nếu không một xấp bài thi này anh cũng sửa lại giúp tôi đi."
" Đừng đừng đừng! Trình Đại Suất Ca! Thầy giáo Trình!! Trình đại ca!" Thân Tử Hạo vội vàng khuôn mặt tươi cười hướng tới Trình Chi Ngôn khoát tay áo nói: "Vừa rồi đều là tôi nói đùa, là tôi thời mãn kinh, là tôi là tôi!! Ôi... Nói đến đây đầu tôi thật choáng váng.... Không được không được, tôi phải ra ngoài một phen, hít thở không khí mới mẻ, cái kia, hai người các ngươi ở trong phòng làm việc nghỉ ngơi a, nếu như muốn thân thiết mà nói, nhớ rõ đóng cửa cho kỹ, nghìn vạn lần đừng lại bị người chụp lén a... Ôi, tôi đi, cậu đừng đập tôi!"
Trình Chi Ngôn nghe anh càng nói càng thái quá mà nói, lập tức quơ lấy hộp khăn giấy trên mặt bàn hướng tới Thân Tử Hạo ném qua.
Thân Tử Hạo dễ dàng tránh thoát công kích, vội vàng đứng dậy, liền hướng tới bên ngoài văn phòng chạy đi.
Tiểu Thỏ nhìn bóng lưng anh hốt hoảng mà đi, nhịn không được che miệng cười trộm.
"Nhìn em rất cao hứng a...." Trình Chi Ngôn vừa quay đầu lại liền thấy Tiểu Thỏ ở nơi đó vụиɠ ŧяộʍ cười.
"..."
Tiểu Thỏ vội vàng thu hồi tươi cười trên mặt mình.
"..." Trình Chi Ngôn liếc cô một cái, đưa tay cầm bài thi vừa rồi ném tới trên bàn Thân Tử Hạo trở về, sau đó cúi đầu lật chuyển bài thi, không nói.
Tiểu Thỏ đợi hồi lâu, thấy Trình Chi Ngôn không có bất kỳ ý tứ muốn nói chuyện, liền nhịn không được nhẹ nhàng mở miệng hô anh một tiếng: "Cái kia.... Anh nước chanh...?"