Editor: Quỳnh Nguyễn
" Thật xin lỗi ý tứ chính là không có chuẩn bị??" Trình Thi Đồng ngẩng đầu nhìn một bầu trời đêm đen thui, hướng tới Cố Ninh Thư thấp giọng nói.
"Không phải..." Cố Ninh Thư trầm mặc một phen, phủ nhận nói: "Tớ chuẩn bị quà tặng cho cậu, nhưng là.... Vẫn không có thời gian đi gửi cho cậu."
"Uh`m... Kia dù sao hôm nay tớ không có thu được quà tặng của cậu là được." Trình Thi Đồng cau cái mũi nhỏ chính mình, hướng tới Cố Ninh Thư giả bộ tức giận nói.
"Uh`m... Thực xin lỗi..." Trong thanh âm Cố Ninh Thư mang theo một tia tự trách.
"Muốn làm cho tớ tha thứ cậu cũng có thể." Trình Thi Đồng đưa tay gảy hòn đá nhỏ trên mặt đất trong sân, hướng tới bên kia điện thoại mỉm cười nói: "Hiện tại, lập tức, lập tức cho tớ một cái quà tặng."
"Cái quà tặng gì?" Cố Ninh Thư hơi hơi ngẩn ra, hiện tại.... Có thể chuẩn bị cái quà tặng gì cho cô??
"Cố Ninh Thư." Trình Thi Đồng cầm một cục đá nhỏ trong tay, một bút liền quẹt trên mặt đất viết tên của anh, chờ viết xong tên trên đất, cô cúi đầu thanh âm như là làm nũng hướng tới anh nói: "Hiện tại, lập tức, lập tức nói với tớ " Đồng Đồng chúng ta là hòa đi", tớ liền tha thứ câu."
"..."
Cố Ninh Thư bên kia điện thoại nghe những lời này của cô, đều đã ngây ngẩn cả người.
Cho nên...
Ý tứ của cô là...
Ánh sáng pháo hoa ngoài cửa sổ lại một đóa dâng lên trong trời đêm, ánh sáng nhiều màu sắc kia làm trời đêm sáng ngời giống như ban ngày.
Anh nghe được thanh âm chính mình mang theo một tia run rẩy, mang theo một tia hưng phấn hướng tới bên kia điện thoại chậm rãi hỏi: "Đồng Đồng, chúng ta làm hòa đi, được chứ?"
" Được." Trình Thi Đồng bên này điện thoại, khuôn mặt nhỏ nhắn cười đến như hoa nhỏ.
Áp lực trong lòng Cố Ninh Thư trong nháy mắt cô nói " Được" đó toàn bộ thả ra.
"Đồng Đồng." Ngón tay Cố Ninh Thư thon dài cầm di động, cúi đầu hướng tới bên kia điện thoại nói: "Tớ yêu cậu."
"Tớ cũng yêu cậu." Trong thanh âm Trình Thi Đồng mang theo ý cười hướng tới Cố Ninh Thư nhẹ giọng trả lời nói.
Cố Ninh Thư cúi đầu nhìn hình cái đầu Trình Thi Đồng phía trên màn hình điện thoại di động chính mình, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng mà hôn một cái.
Tớ yêu cậu, hơn nữa vẫn yêu cậu, mãi đến một phút cuối cùng sinh mệnh tớ, cũng sẽ yêu cậu không buông tay.
" Được rồi, bộ dạng này, chúng ta coi như là làm hòa đúng không?" Trình Thi Đồng cảm thấy nhiều ngày buồn bực như vậy rốt cục có một loại cảm giác toàn bộ tiêu tán.
"Uh`m, phải." Cố Ninh Thư nghe thanh âm bên trong điện thoại nhịn không được bật cười.
"Tớ có một tin tức tốt, còn có một tin tức xấu muốn nói cho cậu, cậu định nghe cái nào trước??"
Trình Thi Đồng yên lặng viết tên mình bên cạnh tên Cố Ninh Thư trên mặt đất, cười tít mắt hỏi.
"Ách... Nghe tin tức xấu trước đi." Cố Ninh Thư chần chờ một phen, lựa chọn nghe tin tức xấu trước.
"Ưʍ... Tin tức xấu chính là, tớ định lúc chúng ta gặp mặt hung hăng đập cậu một trận." Trình Thi Đồng cau mày hướng tới bên kia điện thoại hung tợn nói: "Người nào cho cậu gần đây hại tớ chảy nhiều nước mắt như vậy."
"A..." Cố Ninh Thư nhịn không được nhẹ nhàng mà bật cười, thanh âm anh ôn nhuận hướng tới Trình Thi Đồng nói: "Được, cho cậu hung hăng đập một trận, chỉ cần không đánh mặt, đánh chỗ nào đều được."