Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Chương 385: Một hôn hai ôm ba đẩy ngã 4

Editor: Quỳnh Nguyễn

Trong lòng Trình Chi Ngôn nháy mắt nhiều một cái thân thể mềm mại.

Tiểu Thỏ ôm anh, đầu dùng lực cọ xát ngực của anh, sau đó làm nũng hướng tới anh nói: "Anh nước chanh,anh làm gì không để ý tới em?"

"..."

Trình Chi Ngôn ôm Tiểu Thỏ, vẫn không nói gì như cũ.

Vẫn lại là không để ý tới cô??

Tiểu Thỏ buồn bực cắn cắn môi mình, xem ra kỹ năng ôm ấp này còn không bằng cái kỹ năng hôn vừa rồi kia....

Không được mà nói...

Cô cần phải phóng đại chiêu!!

Ngay tại lúc Trình Chi Ngôn suy nghĩ nên nói với Tiểu Thỏ như thế nào về chuyện xế chiều hôm nay, anh chỉ cảm thấy trên bả vai mình truyền đến một lực đạo rất lớn, cả người anh liền không tự chủ được theo cỗ lực đạo này hướng tới phía sau ngửa ra.

"Ầm" một tiếng, cả người anh đều đã ngã ở trên giường.

Cánh tay mảnh khảnh của Tiểu Thỏ chống hai bên đầu của anh, đôi mắt từ trên cao nhìn xuống nhìn anh.

"..." Đôi mắt trong suốt Trình Chi Ngôn nhìn Tiểu Thỏ chống đỡ ở phía trên mình, sau một lúc lâu rốt cục mở miệng cúi đầu hỏi: "Em làm gì?"

" Hạ gục anh a." Tiểu Thỏ cực kì nghiêm túc hướng tới Trình Chi Ngôn nói: "Đồng Đồng nói, đối phó anh chỉ cần một hôn hai ôm ba đẩy ngã thì tốt rồi, bảo đảm hiệu nghiệm."

" Đây đều là lý luận gì?" Trình Chi Ngôn nhíu chặt mày nhìn Tiểu Thỏ nói: "Không được nghe nó nói bậy."

" Nhưng mà em cảm thấy rất có tác dụng." Tiểu Thỏ nhìn trên gương mặt trắng nõn đẹp trai của anh từ từ hiện ra đỏ ửng, nhịn không được cười hì hì nói: "Anh xem, sau khi em thực hành phương pháp cô ấy dạy, anh quả thật nói chuyện cùng em a."

"..."

"Ai nha, anh nước chanh, anh rốt cuộc là ghen tị hay là giận em a?" Tiểu Thỏ trong mắt khó hiểu nhìn Trình Chi Ngôn, rốt cục bất đắc dĩ hướng tới anh hỏi: "Có phải bởi vì xế chiều hôm nay em cùng khiêu vũ với Tiếu Hàm trên đài hay không, anh mất hứng? Nhưng mà cái kia vốn là biểu diễn kịch bản, trước tập luyện không phải em cũng nói cùng anh sao, lúc ấy cũng không thấy anh ghen a."

"..."

Đôi mắt Trình Chi Ngôn di chuyển từ trên mặt phấn nộn trắng nõn theo chiếc cằm thon của cô, dọc theo cổ mảnh khảnh nhìn thấy bên trong cổ áo ngủ của cô.

Bởi vì giờ phút này hai tay cô chống ở trên giường nửa quỳ ở phía trên của anh, cho nên áo cô liền lộ ra một cái khe hở thật lớn, từ góc độ của anh nhìn qua, cảnh sắc bên trong nhìn không sót một cái gì.

Uh`m...

Không thể tưởng được năm trước vẫn chỉ là nụ hoa hơi hơi lớn, hiện tại đều đã có chút cảm giác gò núi nhỏ rồi.

Trình Chi Ngôn có chút không tập trung nhớ lại, cái tay thon dài trắng nõn kia liền vô ý thức nhẹ nhàng sờ soạng gò núi nhỏ ngực cô một cái.

"..."

"..."

Tiểu Thỏ lập tức liền cứng lại rồi.

Cô cúi đầu, vẻ mặt không dám tin nhìn Trình Chi Ngôn nằm ở trên giường, thanh âm lắp bắp nói: "Anh anh anh...Anh làm gì?"

Trình Chi Ngôn cũng là hơi hơi ngẩn ra, từ lòng bàn tay truyền đến cảm giác mềm mại, nháy mắt làm cho anh phục hồi tinh thần lại.

Anh không dấu vết thu hồi tay mình, trên gương mặt mang theo một tia đỏ ửng hướng tới Tiểu Thỏ ho nhẹ một tiếng nói: "Không có gì... Tư thế vừa rồi kia của em... Có phần hở rồi....Anh giúp ngươi chắn một cái."

"..."

"..."

Trong phòng ngủ Trình Chi Ngôn nháy mắt một mảnh yên tĩnh.

Tiểu Thỏ lập tức xoay người một cái, từ trên người Trình Chi Ngôn cúi xuống, đưa tay che cổ áo chính mình.