Tiếng cười trầm thấp mà khàn khàn từ môi mỏng tuôn ra, An Liệt Dặc tựa hồ không định đánh trả.
Giờ này khắc này hắn cũng không phải sát thủ K cuồng bạo lực kia, hắn không thích bạo lực.
“Cố thiếu tướng cảm thấy tôi sẽ tạo thành uy hϊếp với ngài, cho nên tức giận sao?” An Liệt Dặc cười, khóe miệng tuy rằng bị Cố Kinh Thế đấm cho một quyền nhưng không hề ảnh hưởng đến mỹ cảm trên khuôn mặt tuấn tú của anh.
Lạnh lùng nhìn An Liệt Dặc, Cố Kinh Thế cũng cong lên môi mỏng, hơi thở cường thế bàng bạc từ quanh thân phát ra, thẳng bức An Liệt Dặc, “Cậu không khỏi quá tự đại rồi. An Liệt Dặc, nhớ kỹ lời tôi cảnh cáo, nếu không An Gia cũng bảo vệ không được cậu.”
“Còn nữa, Thiên Lạc là người của tôi. Điểm này, vĩnh viễn sẽ không thay đổi.”
Bên kia, Thiên Lạc nằm trên giường, dau khi ý thức của cô trở về liền nghe thấy câu tuyên cáo chủ quyền bá đạo kia của Cố Kinh Thế, tim không khỏi đập nhanh thêm vài phần.
Nỗ lực khống chế nhịp đập tim mình, mở mắt ra, Thiên Lạc liền thấy đang đứng trước giường bệnh giằng co là hai người đàn ông, mẫn cảm nhận ra mùi thuốc súng nguy hiểm tràn ngập không khí phòng.
“Hai người đang làm gì thế?” Thanh âm có chút khàn khàn, Thiên Lạc thấp giọng hỏi.
Cố Kinh Thế lập tức xoay người nhìn về phía Thiên Lạc, thấy cô tuy rằng là đã tỉnh nhưng sắc mặt vẫn là thoáng có chút tái nhợt.
“Thiên Lạc, cậu có cảm thấy chỗ nào không thoải mái hay không?” Trầm giọng hỏi, ngữ khí Cố Kinh Thế lắng đọng lại ôn nhu hiếm thấy.
Từ trên giường ngồi dậy, Thiên Lạc xoa xoa ấn đường đáp, “Có hơi mệt, mặt khác không có cảm thấy không thoải mái.”
“Cảm thấy mệt là điều bình thường, chỉ cần không có không thoải mái gì khác thì tạm thời không có trở ngại.” Ngữ khí An Liệt Dặc ôn nhu nói.
Thiên Lạc nhìn về phía An Liệt Dặc, khẽ nhướng mày, hỏi, “Vì sao anh lại ở đây?”
Người này không phải nên ở bệnh viện tâm thần sao?
“Cậu hôn mê bất tỉnh, bác sĩ bệnh viện bó tay không biện pháp. Tôi phái người tiếp hắn từ bệnh viện tâm thần ra.” Cố Kinh Thế kiên nhẫn giải thích cho Thiên Lạc, thuận tiện dùng ánh mắt lạnh thấu xương liếc nhìn An Liệt Dặc, hàm chứa dày đặc ý cảnh cáo, “An Quân y, bên ngoài đã có xe đưa cậu về căn cứ quân sự.”
Biết Cố Kinh Thế đang hạ lệnh đuổi khách, An Liệt Dặc cũng không tính tiếp tục ở chỗ này.
Thiên Lạc đã tỉnh, hắn cũng tạm thời yên tâm.
Hơn nữa hắn cũng không muốn nhìn Cố Kinh Thế và Thiên Lạc thân thân mật mật, hiện tại hắn và Thiên Lạc còn chưa quen biết nhiều.
Hiện tại anh không nóng nảy phát triển quan hệ với Thiên Lạc, sau này có rất nhiều cơ hội, mặc kệ Cố Kinh Thế nói thế nào, hắn đều sẽ không từ bỏ Thiên Lạc.
Khó gặp được người làm anh cảm thấy hứng thú, anh nhất định phải có được cô.
“Thiên Lạc, tôi đây đi trước. Nếu thân thể của cô có gì không thoải mái thì cứ gọi điện thoại cho tôi.” Phi thường có lễ phép nói, An Liệt Dặc lấy từ trong túi áo ra một tấm danh thϊếp, dưới ánh mắt lạnh lẽo cơ hồ muốn đóng băng hắn của Cố Kinh Thế, động tác ưu nhã đưa tới trước mặt Thiên Lạc.
Thiên Lạc nhìn thái độ tương đương thân thiện của An Liệt Dặc với mình, ánh mắt xẹt qua một tia thâm trầm.
Lúc này An Liệt Dặc và sát thủ K thật giống như hai người khác nhau, giống như hắn hoàn toàn không biết là cô đưa hắn đến bệnh viện tâm thần!
Hai nhân cách có đôi khi chính là như vậy, bất quá là trong một thân thể có hai linh hồn cùng tồn tại, hoàn toàn có ý nghĩ bất đồng.
Nghĩ như thế, Thiên Lạc vươn tay tiếp nhận danh thϊếp, gật gật đầu.
“Cố thiếu tướng, tôi đi trước.” Nhìn Cố Kinh Thế, ánh mắt An Liệt Dặc chớp động, mang theo nồng đậm kɧıêυ ҡɧí©ɧ.