Trọng Sinh Trường Quân Đội: Thiếu Tướng Phúc Hắc, Thiếu Dạy Dỗ

Chương 186: Gặp lại Lộ Trạch Tây (1)

"Vâng ạ, xin chờ một chút." Không thể hiện thái độ mà thu thẻ nhiệm vụ lại, người nhân viên cũng theo đó mà cong khoé môi thành một nụ cười, sau đó rất nhanh đã rời đi.

"Thưa cô, đồ cô cần." Giống như trước đây, bên dưới rượu cốc tai, đang đặt một tờ giấy.

Cầm tờ giấy lên, trong lòng của Thiên Lạc cũng theo đó mà có chút căng thẳng.

Vị trí được ghi trên giấy rất đơn giản.

Một tấm bản đồ vô cùng nhỏ, bên trên ký hiệu một nơi được gọi là Cô Lang đảo.

Nằm ở nước S cách nước Z một khoảng, xung quanh Cô Lang đảo đều là nước biển, có thể nói là một hoang đảo hoang vu tách biệt với thế giới bên ngoài.

Trên tấm bản đồ ghi chú kinh độ vĩ độ cụ thể của hòn đảo này, có thể nói là vô cùng cẩn thận.

"Thưa cô, đây chính là đáp án lần này của chúng tôi, cô có thể ở đây, tìm được đồ vật, hoặc là người mà cô cần." Người nhân viên đó cũng mỉm cười, nói với Thiên Lạc.

Nghe nhân viên nói, Thiên Lạc cũng khẽ cười, "Cảm ơn, tôi rất hài lòng."

Nói xong, Thiên Lạc trực tiếp quay người, ra khỏi quán rượu.

Đi bước lớn trên phố, nắm chặt trong tay tấm bản đồ, trong đầu thì không ngừng suy nghĩ những chuyện khác.

Chuyện của nước S, Thiên Lạc không rõ lắm.

Hoàng Phủ Tú Tuyết nhiều năm như vậy vẫn luôn không có tin tức gì, việc này nhất định không đơn giản, cô không thể tùy tiện hành sự.

Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, Thiên Lạc thực sự rất kích động mong muốn đi tìm Hoàng Phủ Tú Tuyết, có điều trước khi làm rõ nội tình của Cô Lang đảo, cô tuyệt đối sẽ không dễ dàng manh động.

Nghĩ đến đây, Thiên Lạc cũng dừng bước lại.

Đi đến một con đường nhỏ vắng người của công viên bên ngoài quán rượu, lúc này đã là nửa đêm, xung quanh yên lặng đến chỉ có thể nghe thấy một chút tiếng côn trùng.

Gió đêm thổi qua, Thiên Lạc cũng nghe thấy một tiếng bước chân.

Người đàn ông đi đầu, bước chân vững vàng, giày da xa xỉ gõ trên mặt đất, phát ra âm thanh khe khẽ.

Còn những người đàn ông ở phía sau, rõ ràng vẫn khá đông, tính sơ qua cũng ít nhất vài chục người.

Từ sau khi ra khỏi quán rượu, những người này vẫn luôn đi theo sau lưng Thiên Lạc, Thiên Lạc vốn dĩ định tách hỏi đám người này, nhưng mà người đàn ông đứng đầu, quả thật dai như đỉa, giữ một khoảng cách nhất định với cô, nhưng lại đi theo không nghỉ.

Thiên Lạc vẫn khá là tự tin với năng lực ẩn nấp của mình, đám người kia đã đi theo cô lâu như vậy mà vẫn không tách được, tuyệt đối không phải hạng tầm thường.

Nghĩ đến đây, Thiên Lạc quay người, nhìn thấy một người đàn ông trong hệt như ác ma.

Áo sơ mi màu đỏ đậm, người đàn ông ở trước mắt, có mái tóc đỏ như lửa đang nhảy múa điên cuồng trong gió, đôi con ngươi màu trà không ngừng tỏa ra ánh sáng cương quyết cuồng dã, dung mạo tuấn mỹ mang Theo sự hung hăng càn quấy, những người đàn ông trước mặt, trên người toát ra uy áp, ánh mắt kiêu ngạo, nhìn chằm chằm vào Thiên Lạc ở bên này, khóe môi cong lên nụ cười khát máu, "Không chạy nữa à?"

Hoàn toàn không bị Thiên Lạc phát hiện mà hoảng sợ, Lộ Trạch Tây vẫn kiêu ngạo như cũ, vốn dĩ không đặt bất kỳ ai vào trong mắt.

"Hết cách rồi, bị một đám đỉa đói bám theo sau lưng như thế, chỉ có thể dừng lại trước, gϊếŧ hết bọn đỉa mới đi được." Thiên Lạc cũng không ngờ rằng bản thân lại có thể gặp được Lộ Trạch Tây ở nơi này, trong lòng bất giác có chút hồi hộp.

Thiên Lạc lúc này và lúc cô giả nam, vẫn có một sự khác biệt nhất định, thêm vào đó, lúc Thiên Lạc và tên Lộ Trạch Tây này đọ sức, còn đội mũ lưỡi trai và bịt khẩu trang, cho nên Thiên Lạc không lo lắng Lộ Trạch Tây sẽ nhận ra.

Chỉ có điều, nếu đã không để lộ thân phận, tên Lộ Trạch Tây ở trước mắt này, cũng tuyệt đối là nhân vật nguy hiểm!