Editor: May
Lạc Ương Ương thấy có cơ hội thừa nước đυ.c thả câu, xoay người một cái liền khóa ngồi ở trên eo anh, đôi tay vừa chống nạnh liền vi trừng mắt to, nói: “Xóa tấm ảnh thứ ba!”
“Nếu anh không xóa thì sao?” Di động bị Phong Thánh nắm chặt trong tay, vẻ mặt anh sủng nịch nhìn Lạc Ương Ương có chút dựng lông.
Vật nhỏ, muốn uy hϊếp anh?
“Không xóa em liền…… em liền……” Lạc Ương Ương nhất thời bị hỏi khó, sau khi chớp mắt to một chút, đột nhiên nhớ tới bộ dáng khi Phong Thánh nảy sinh ác độc với cô, liền trừng mắt to, “Gϊếŧ chết anh!”
“Ha ha ha……” Nhìn Lạc Ương Ương giả vờ nảy sinh ác độc, Phong Thánh phụt một tiếng liền cười.
Từ trước đến nay anh bày ra mặt lạnh với người, vừa cười nhìn ở trong mắt Lạc Ương Ương, lực sát thương đừng quá lớn mà.
Lạc Ương Ương vừa thu lại mắt giận, ngốc ngốc nhìn Phong Thánh tươi cười đầy mặt, cười to thoải mái.
Trời ạ, hóa ra Phong Thánh còn biết cười!
Cười đến còn đẹp như vậy!
Cho nên, Phong Thánh sông băng sau khi hòa tan này, thật ra là một ông mặt trời?
Sau khi Lạc Ương Ương ngốc ngốc nhìn vài lần, nhớ tới chính mình còn đang sinh khí, mắt giận liền lại trừng mắt nhìn ra ngoài: “Lại cười em liền tức giận đó!”
Sao cô có thể bị sắc đẹp Phong Thánh câu hồn đi chứ?
Thất sách thất sách, quá thất sách.
“Ha ha…… Được, không cười.” Tiếng cười Phong Thánh quả thực ngừng lại, chỉ là khóe miệng giơ lên kia vẫn là bán đứng anh.
Mắt Phong Thánh tràn đầy ý cười sủng nịch, thẳng lăng lăng nhìn Lạc Ương Ương khóa ngồi ở trên eo anh, tiếng nói tràn ngập từ tính trầm thấp lại dễ nghe: “Em muốn gϊếŧ chết anh như thế nào?”
“Liền……” Lạc Ương Ương lại bị hỏi khó, nhìn đuôi lông mày khóe mắt Phong Thánh đều đang giễu cợt cô, cô cúi người một cái liền bóp cổ anh, “Liền bóp chết anh!”
“Em cần phải nghĩ kỹ, bóp chết em phải thủ tiết.” Phong Thánh tiếp tục cười.
Cho dù bị bóp cổ họng mạch máu, lạnh nhạt của anh rút đi, hai tròng mắt dần ấm sủng nịch, vẫn là không có một chút phòng bị.