Editor: May
Trong phòng còn có năm người, đều là mấy người đàn ông âu phục màu đen lấy Mã Phong làm đầu.
Mã Phong vẫn là không có móc súng ra, họng súng bốn người còn lại, không chỉ ra ngoài mà nhắm ngay Giang Hải Phong.
Họng súng của Giang Hải Phong, vốn là chỉ vào Lạc Ương Ương, hắn uy hϊếp Mã Phong, không thả hắn đi, hắn liền một phát bắn chết Lạc Ương Ương.
Mã Phong lại giống như một người câm, không nói một chữ nào để thương lượng, Phong Thánh lại đột nhiên xuất hiện ở cửa.
“Phong Thánh! Tao biết ngay là mày!” Giang Hải Phong lập tức thay đổi họng súng, họng súng đen nguy hiểm thẳng chỉ Phong Thánh.
“Mày lại có thể bồi dưỡng thế lực hắc ám của mày trong bóng tối!” Giang Hải Phong liếc nhìn Mã Phong.
Từ tác phong làm chuyện của Mã Phong và tư thế đứng của anh ta, hắn dám khẳng định, Mã Phong trước kia nhất định là một quân nhân.
Những người đàn ông âu phục thuần một sắc đen cũng đều giống nhau, một đám thân thể gắng gượng đến giống như một trụ kình thiên, đây là tư thế quân nhân đứng quanh năm suốt tháng đứng ra.
Phong Thánh chỉ là một thương nhân mà thôi, mặc dù có thủ đoạn thiết huyết tàn nhẫn, nhưng anh ta không có khả năng điều động được quân nhân đang thi hành nghĩa vụ quân sự.
Vậy chỉ còn một một cách nói.
Những người này là quân nhân xuất ngũ, từ bộ đội lui ra liền bị anh ta thu nhận.
Nhưng hắn không hiểu, sự nghiệp Phong Thánh ở thương giới, anh bồi dưỡng những thế lực hắc ám này làm gì?
Nếu là đối thủ cùng đẳng cấp, anh ta không có khả năng bị bại thảm như vậy.
Phong Thánh tùy ý súng Giang Hải Phong chỉ vào anh rít gào, anh đều không có hứng thú liếc mắt nhìn đối phương một cái.
Toàn bộ lực chú ý của anh đều dừng ở trên người Lạc Ương Ương, hai tròng mắt lạnh vững vàng đi từng bước một về phía cô.
Dao găm thẳng tắp đâm vào trên vai phải của cô, giống như trực tiếp đâm vào trái tim anh, cảm giác lo lắng đến hít thở không thông làm anh đến hô hấp cũng khó khăn.
“Phong Thánh! Lão tử đang nói với mày!” Giang Hải Phong thấy Phong Thánh làm lơ hắn ta.