Editor: May
“Muốn.” Phong Thánh nhìn vật nhỏ đi từng bước một tới gần anh, khẳng định gật đầu.
“……” Lạc Ương Ương sửng sốt một chút, mới phản ứng lại, Phong Thánh lại có thể nghĩ tới phương diện kia, “Lưu manh!”
Kết quả là, Phong Thánh đi nhanh đến trước mặt Lạc Ương Ương, phương hướng vừa chuyển, đi đến trước tủ đầu giường, bưng một ly nước lên.
“Vật nhỏ.” Nhìn Lạc Ương Ương giơ cổ nhỏ tuyết trắng lên, trực tiếp uống nước, giọng nói Phong Thánh không quá vang dội nói, “Chúng ta quen nhau đi.”
‘ Phốc --’ Lạc Ương Ương đang uống nước, hoa hoa lệ lệ phun.
Trong miệng hút đầy một ngụm nước, bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến phun toàn bộ về phía Phong Thánh - đầu sỏ gây tội này.
“Khụ…… Khụ khụ……” Lạc Ương Ương vội vàng buông ly nước, một cái tay khác không ngừng đấm ngực, “Khụ --”
Lạc Ương Ương bị sặc đến khuôn mặt nhỏ đỏ lên, sau khi hơi giảm bớt một chút, khϊếp sợ muốn chết trừng mắt nhìn Phong Thánh: “Phong Thánh! Vừa rồi anh nói cái gì?”
Trời ạ!
Lỗ tai cô nhất định là xảy ra vấn đề!
Phong Thánh bị phun mặt đầy nước, mắt lạnh trấn định nhìn Lạc Ương Ương khϊếp sợ không thôi.
Vật nhỏ cần phải khϊếp sợ như vậy sao?
Phản ứng của cô có thể quá lớn rồi không?
Phong Thánh nhìn chằm chằm cô không nói lời nào, Lạc Ương Ương nhìn anh mặt đầy bọt nước, trong lòng hơi sợ hãi, vội vàng rút tờ khăn giấy từ trên tủ đầu giường.
Cô yếu ớt đi qua, ở trong tầm mắt lãnh trầm của anh, yên lặng mà thay anh lau khô nước trên mặt.
Tuy rằng là cô phun nước, nhưng cô sẽ không xin lỗi.
Nếu không phải Phong Thánh nói ra lời kinh người, cô cũng sẽ không không có hình tượng phun nước như vậy, giúp anh lau khô đã là không tồi rồi.
Khi Lạc Ương Ương lau xong muốn thu hồi tay, Phong Thánh bắt lấy cổ tay cô.
Bàn tay Phong Thánh mang theo nhiệt độ thiêu đốt người, Lạc Ương Ương khẽ run một chút, không dám rút tay về, cũng không dám lên tiếng.