Editor: May
Cô tức giận đến nâng chân trái lên vượt qua, dùng sức đá về phía Phong Thánh: “Anh còn phủ nhận? Phong Thánh anh chính là cầm thú! Khốn kiếp!”
Vật nhỏ phát ngoan một chân tiếp một chân đá tới, sức của đôi chân thật đúng là không nhỏ, đá đến đùi anh đều ẩn ẩn tê dại.
Phong Thánh tùy ý cô đạp sáu bảy cước, đợi sau khi cơn tức của cô hơi phát tiết ra.
Liền bắt lấy mắt cá chân nhỏ cô đá tới đây: “Đừng nháo, nghe lời.”
“Không muốn!” Chân trái bị bắt, Lạc Ương Ương tức giận đến cũng nâng chân phải lên, tiếp theo đá qua, “Phong Thánh anh chính là khốn kiếp! Tôi không bao giờ nghe anh nói nữa!”
Hết thảy hết thảy, đều do Phong Thánh.
Nếu không phải anh, cô cũng sẽ không lưu lạc đến mức như hôm nay.
“Cô!” Nghe được vật nhỏ nói, không bao giờ nghe lời anh nói nữa, Phong Thánh cũng có chút tức giận.
Nhưng mà, nhìn cô khóc đến khuôn mặt nhỏ hoa lê đẫm mưa, tâm anh mềm nhũn đến không thể nào tức giận nổi.
Anh bắt lấy một chân khác cô đá tới đây, mắt cá chân của cô phi thường tinh tế, một tay anh ôm lấy lại có thể dư dả.
Đến chân cũng nhỏ bé như vậy, làm xúc động của anh cuồng nhiệt dâng lên. muốn khóa cô ở trong ngực, cẩn thận che chở sủng ái.
Hai chân bị chế trụ, dưới yếu thế phát không được lực, Lạc Ương Ương mới hậu tri hậu giác phát hiện.
Lúc này tư thế hai chân cô bị Phong Thánh bắt lấy, có chút ái muội, xấu hổ đến khuôn mặt nhỏ của cô ‘ vèo ’ một tiếng liền đỏ lên.
Nhìn vật nhỏ một giây trước còn tức giận, giây tiếp theo liền đỏ bừng mặt, khuôn mặt nhỏ phấn nộn chảy nước mắt của cô, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến bụng dưới của Phong Thánh căng thẳng.
“Anh, anh buông tay.” Lạc Ương Ương quá quen thuộc với loại ánh mắt này của Phong Thánh, bị ánh mắt sáng quắc của anh nhìn chằm chằm, cô lại bại trận trước một lần nữa.
“Không khóc?” Phong Thánh cũng không có buông tay, ánh mắt thâm thúy nghiêm túc nhìn cô.
Lạc Ương Ương ý đồ rút chân của mình về, không rút được, hơi u oán trừng mắt nhìn anh: “Ừ, không khóc.”
Tình cảnh trước mắt phi thường nguy hiểm, cô lo lắng lại lăn lộn xuống nữa, Phong Thánh sẽ làm cô ngay tại chỗ.