Editor: May
Lạc Ương Ương nghe được tiếng gõ cửa trong lòng lộp bộp một chút, nhắc chăn lên liền che đậy đầu nhỏ, hoàn hoàn toàn toàn che đậy khuôn mặt nhỏ của cô.
Trên người cô đều chưa mặc gì, nhất định không thể bị người nhìn thấy cô nằm ở trên giường Phong Thánh.
“Hiện tại mới rút đầu trốn đi, có thể quá muộn rồi không?” Phong Thánh liền vỗ nhẹ đầu dưa nhỏ phòng lên dưới chăn của Lạc Ương Ương.
Anh tự mình xuống biển vớt cô lên, làm hô hấp nhân tạo cho cô, còn ôm cô về khoang thuyền mấy tiếng không đi ra ngoài.
Nhiều người nhìn như vậy, anh cũng sẽ không ngây thơ cho rằng, ngoại giới đối với một loạt hành vi này của anh, không có bất kỳ suy cảm tưởng nào.
Lạc Ương Ương lôi kéo chăn lộ ra đầu nhỏ, trước mắt u oán lên án nói: “Đều tại anh!”
Lần này xong rồi.
Nếu chuyện đêm nay truyền tới tai mẹ cô, cô phải giải thích như thế nào?
“Cho nên cô phải ngoan ngoãn nghe lời, bằng không……”
Phong Thánh tiện tay cầm khăn tắm vây quanh ở trên eo, mắt lạnh liếc Lạc Ương Ương, có một chút cảnh cáo rõ ràng.
Anh nói chưa xong, nhưng chính là bởi vì chưa nói xong, ở dưới cái nhìn của Lạc Ương Ương, lực chấn nhϊếp càng lớn hơn.
“Tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời.” Đôi mắt Lạc Ương Ương chợt tắt, ủy khuất mím chặt cái miệng nhỏ, có một tia bi thương.
Quan hệ trên giường của cô và Phong Thánh, đã hơn một tháng.
Vốn tưởng rằng nhiều nhất chỉ cần mấy tháng, anh liền sẽ chán cô, sau đó thả cô.
Nhưng hiện tại, từ thái độ nửa uy hϊếp nửa cưỡng bách của anh tới xem, anh đều không có một chút ý tứ buông tha cô.
Cô phải hỗn loạn như vậy tới khi nào mới thoát được.
“Đứa bé ngoan.” Tiếng nói vững vàng của Phong Thánh tán thưởng trấn an một câu.
Nhìn bóng dáng anh đi đến mở cửa, Lạc Ương Ương thở phì phì ở trong lòng rít gào một câu.
Tốt cái gì mà tốt, cô đã thành niên, không phải đứa bé!
Sau khi Lạc Ương Ương dùng ánh mắt sắc bén, chém gϊếŧ tơi bời phần lưng cơ bắp duyên dáng của Phong Thánh xong, liền chui đầu vào chăn.