Editor: May
Trong ngục giam không hề nghi ngờ là tuyệt không cho phép xuất hiện đồ vật dao này.
Nó không nên xuất hiện.
Nếu không có loại dụng cụ dao có thể trực tiếp gây ra vết thương trí mạng này, dù là đánh, siết, bóp thậm chí là đυ.ng tường, có ba người nhìn, cơ bản là không quá có thể khiến cho Trì An bị người sát hại ở trong ngục giam.
Có dao có thể gϊếŧ người xuất hiện, hoặc là "Công lao" của cảnh ngục, hoặc là khuyết điểm của cảnh ngục.
Nhưng dù là loại nào, ngục giam đều tồn tại sai lầm.
Ánh mắt lạnh lùng của Mặc Thời Khiêm xẹt qua, trong giọng nói lại hàn ý lạnh thấu xương, "Công đạo là các người xác thực phải cho, người bắt được đến đây, vậy tôi làm chuyện này là bắt kẻ bại hoại trong ngục cảnh các người ra, nếu không bắt người ra được, tôi liền đưa các người cùng đến tòa án -- tập thể dùng tuổi già của các người làm công đạo."
Phong Hành dựa ở trên khung cửa, lặng im đứng.
Chuyện này muốn tra ra không có việc gì khó, tìm được hung thủ và người phụ trách cũng không phải việc khó.
Trọng điểm là trong lòng Trì Hoan nghĩ như thế nào.
Cha ruột đã chết, vừa không phải là chết ngoài ý muốn, lại càng không phải là chết già chết bệnh tự nhiên, là gián tiếp bởi vì chính mình mà chết, nói thông tục một chút, hơi có chút nhân tính một chút, trong lòng sẽ luôn có vướng mắc.
......
Trì Hoan đi theo bác sĩ, nhìn anh xốc vải trắng trên thi thể ra, lộ ra khuôn mặt nhợt nhạt, đã muốn không có biểu tình.
Một đường ức chế cảm xúc rốt cục mở ra ở nháy mắt, ánh mắt mở to chợt nhắm, nước mắt liền rớt xuống dưới, không tiếng động lại mãnh liệt.
"Khoảng một giờ rưỡi rạng sáng hôm nay ba cô, nhiều chỗ đã bị đao đâm, có một chỗ tới gần trái tim, bởi vì mất máu quá nhiều, ở trên đường đưa tới bệnh viện liền ngừng hô hấp, xin nén bi thương."